Ngày ký giấy tôi nói: "Sống chung với người khác anh cũng sống rồi, xin hãy cho con thơ một thời gian nữa, để con khôn lớn một chút". Anh không chịu và nói: "Trước sau cũng phải ly hô🦹n nên càng nhanh càng tốt". Ngày biết anh cưới, tôi nói: "Con nghĩ anh đi làm xa, xin anh từ từ. Tôi sẽ nói khi con đủ khôn lớn và chọn lúc thích hợp", không ngờ anh đã âm thầm nói với bé từ khi nào rồi. 🅠Tôi chỉ biết khi nói với con: "Nếu con ngoan ngoãn ba sẽ yên tâm làm việc". Bé nói: "Mẹ không cần giấu nữa, ba đã nói với con là ba lấy vợ rồi, không chăm sóc con được nữa".
Lâu lâu anh về cho con một ít tiền với những lời yêu thương vô tận. Con đòi bỏ nhà đi theo ba nên có lần tôi đã gọi điện mở loa cho bé nghe: "Nếu anh muốn nuôi con, tôi sẽ dẫn bé và mang đồ xuống tận nơi". Anh chỉ nói: "Đồ điên" rồi tắt máy. Từ đó bé không đòi ba nữa nhưng vẫn đòi bỏ nhà đi dù chẳng biết đi đâu. Cứ một lần tôi la, dù nhỏ nhẹ bé cũng đòi bỏ đi. Sau này mỗi khi con đòi bỏ đi, tôi lại đánh cho mấy cái. Thêm chuyện nữa là bé bị đau bụng mãn tính từ nhỏ tới giờ đã hơn 5 năm, tôi đưa con đi khắp các bệnh viện, tới giờ vẫn chưa khỏi. 🍨Giờ tôi phát hiện bé bị suy nhược thần kinh tới mức cao, nhìn con thơ không biết phải làm như nào.
Nhà nội không hề có sự giúp đỡ nào cho mẹ con tôi. Mấy năm con bị bệnh mà bên đó không một lời thăm hỏi. Khi nghe con xét nghiệm bị nhiễm trùng máu, ông bà chạy vào nói đúng một câu: "Cố hết sức rồi thì thôi" rồi về. Khi con cấp cứu, anh đã nói không về được vì sợ vợ mới buồn, với lại về thăm con cũng không khỏe được nên thôi. Cũng may sau này phát hiện kết quả của com tôi sai sau khi xét nghiệm lại. Tôi không đánh giá, giận hờn trách móc, mỗi người có cách sống của riêng họ, chỉ m🍸ong được học hỏi cách nuôi dạy con thơ cho tốt, vượt qua giai đoạn khó khăn này. Sau những năm tháng đã qua, giờ kinh tế tôi suy kiệt, không còn nhiều thời gian cho con như trước nữa vì còn phải kiếm sống.
Thư
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.