Tôi đan⛦g có con lớn học lớp hai. Nhớ lại hồi bé lúc học lớp một, hai gì đó nhiều l🐷úc tôi cũng phải học trong nước mắt, lớn lên một chút thì đỡ hơn do tôi chủ động làm bài tập về nhà.
Tôi học tốt những môn logic, tự nhiên (Toán, Lý...), rất kém môn Văn. Tôi nhớ hồi lớp ba có bài tả về một con vật trong gi🧔a đình. Tôi tả con lợn, phần kết bài sẽ là nêu cảm nghĩ của em về con vật: Tôi ghi luôn là em không có cảm nghĩ gì cả. Hô🅷m sau cả lớp được trận cười, mà thực sự tôi chẳng có cảm nghĩ gì về con lợn cả.
Trở lại với con♕ trai tôi, cháu cũng kém về môn Tiếng Việt: chữ xấu, trình bày cẩu thả (giống tôi). Rồi những bài tả khu vườn, con vật cháu đều bỏ trống ở vở bài tập, tôi hỏi cháu sao con không làm mấy bài này mà chỉ làm bài theo câu hỏi kiểu trắc ﷽nghiệm, cháu bảo: "Con không biết".
Thực sự lúc đó chính tôi cũng không biết phải làm mấy bài văn đó thế nào. Bởi vì nhà tôi ở chung cư, không có vườn, không nuôi con vật nào cả nên tôi không bắt cháu phải làm 𝕴mấy bài đó.
Môn Toán thì cháu học tốt hơn. Tôi thấy mình kém về giao tiếp xã hội nên sợ cháu nếu không không học tốt tiếng Việt sau này sẽ gặp khó. Cũng chưa biết phải dạy cháu🍌 thế nào? Hiện tại, các bài văn tả người, sự vật🉐 hiện tượng thì cháu đều chép lại y nguyên các bài gợi ý của cô giáo.
Nguyen Van Tuyen
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.