Con tôi từng đi cấp cứu vì viêm màng não (lúc đ⛄ó gia đình tôi chưa biết bệnh). Cháu có biểu hiện sốt cao, bị co giật, ói mửa, li bì, thậm chí ói như vòi rồng luôn, người lả đi.
Tôi bế con trên tay mà nh📖ư ôm cục lửa, vợ chồng tôi vã mồ hôi vì lo, bồng con vào phòng cấp cứu. Bác sĩ hỏi qua loa vài câu, cho đi xét nghiệm máu, nước tiểu. Có lẽ vì cháu sốt cao nên đợi mãi không lấy được nước tiểu (lúc đó là khoảng 11h đêm). Nhìn con như vậy, chúng tôi liền đưa kết quả xét nghiệm máu cho bác sĩ xem, nhấn mạnh cháu sốt cao và bị co giật. Bác sĩ nhìn lướt qua tờ xét nghiệm rồi nói bị viêm đường tiết niệu, kê thuốc về uống.
Nhưng bằng linh cảm của người làm chaꦕ mẹ chúng tôi nghĩ con mình không bị đơn giản như vậy. Chúng tôi năn nỉ, cầu xin bác sĩ xem lại, cho con chúng tôi nhập viện theo dõi, nhưng bác sĩ từ chối, nói hết phòng, viết trong sổ khám về tuyến dưới điều trị.
12h đêm, chồng tôi gọi điện đến đường dây nóng bệnh viện xin trợ giúp. Nhưng cái chúng tôi nhận được chả có gì, con thì vẫn oặt trên tay, đau xót. Chúng tôi đành thuê phòng trọ cạnh bệnh viện để 🍷the𒊎o dõi con, làm mát cho con, đến khi con bị co giật lần nữa, chồng tôi bồng con chạy như bay vào phòng cấp cứu, thì lần này là bác sĩ khác. Thấy con tôi co giật, họ vội vàng cho con thở oxy và làm thủ tục nhập viện.
Bác sĩ còn nói sao cháu như nà♛y lại không cho nhập viện? Chúng tôi nói bác sĩ trước không cho nhập viện, còn đuổi về. Nghe chúng tôi nói vậy và xem quyển sổ khám có đề những chữ bác sĩ trước đó viết, bác sĩ này im lặng, tôi cũng không hiểu sự im lặng ở đây bao hàm những ý gì. Vì sơ suất của bác sĩ trước? Vì xót đứa trẻ có 7 tháng hay vì lý do gì khác?
Nhờ sự chăm sóc của các y, bác sĩ khoa cấp cứu chống độc và khoa tru🐭yền nhiễm, cháu đã dần khỏe lại, không phải thở máy, cách ly, dây nhợ đầy người nữa. Cháu được ra phòng thường để điều trị. Qua đây tôi cũng xin cám ơn các bác sĩ đã tận tâm cứu chữa cho cháu.
V🍬à với bác sĩ đầu tiên tiếp nhận con tôi từ phòng cấp cứu bên ngoài, tôi chẳng thể quên cái nét mặt đuổi chúng tôi về, xem mỗi tờ xét nghiệm máu rồi nói bệnh nhẹ, rồi hết phòng nằm, chỉ còn phòng 2-3 triệu đồng một ngày (chúnܫg tôi có nói là 2 hay 3 triệu một ngày chúng tôi cũng chấp nhận nhưng vẫn bị từ chối). Bác sĩ có lẽ nếu nhìn cháu lâu hơn một tí thì có lẽ cũng không đưa ra quyết định vội vàng như vậy.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Chia sẻ bài viết cho trang Ý kiến [email protected]