Đang sống hạnh phúc bên vợ và ba con 🐠gái với nghề kinh doanh nước uống đóng chai, anh Vũ Trọng Thuân, 41 tuổi, ở ấp Nam Hà (Xuân Bảo, Cẩm Mỹ, Đồng Nai) vẫn thấy cuộc đời mình không trọn vẹn. "Từ sâu thẳm tôi luôn trống vắng. Bố mẹ đẻ t♏ôi là ai, anh chị em tôi ở đâu, họ sống tốt không... Dù thế nào, tôi cũng muốn tìm gốc gác của mình", anh nói.
Khát khao tìm lại gia đình trong anh đã lâu nhưng vì nhiều lý do nên người đàn ông này phải kìm nén. Nay cuộc sống🏅 tạm ổn, anh Thuân bắt đầu tìm về cội nguồn.
Đầu năm 1984, bà Trần Thị Hơn, khi đó 62 tuổi, cùng 2 người đàn ông trong gia đình đi buôn nôn൩g sản từ Nam Định ra Hà Nội. Đến ga Hà Nội, họ gặp cha mẹ ruột của anhꦕ Thuân đang dắt díu 5 đứa con.
Kể với người lạ về tình cảnh khó khăn, đông con của mình, bố Th𝓰uân nói với bà Hơn: "Bác nuôi không, tôi bán cho một đứa". Bà Hơn nghĩ về cô con gái của mình khó sinh, nên cũng muốn chọn một đứa trẻ về nuôi. Cân nhắc một lát, bà chỉ vào Thuân, đứa trẻ sáng láng nhất nhà, lúc đó khoảng 5-6 tuổi, là con giữa của họ.
"Bố ✨mẹ bán tôi 100 đồng. Người mua trả 90 đồng", anh Thuân kể. Những lời này Thuân được bà ൲Hơn, sau trở thành bà ngoại nuôi của anh, kể lại.
"Trước lúc chia l🐬y, bố quàng lên cổ tôi một chiếc khăn len và hôn lên má", anh Thuân nhớ lại. Đó cũng là ký ức duy nhất về cha mẹ ruột của anh, giờ chỉ còn "mang máng" trong đầu.
Thuân được bà Hơn đưa về Nghĩa Hưng, Nam Định, ở với con gái và con rể của bà, tức là bố mẹ nuôi của anh bây gi🍸ờ. Từ lúc Thuân về, bố mẹ sinh thê𒁃m 6 con nữa. Năm 1994, cả nhà vào Đồng Nai sinh sống, bà Hơn qua đời vài năm trước.
35 năm, Thuân không được đi học, vật lộn với miếng cơm, manh áo, kinh qua đủ thứ nghề từ đi tàu bè, bốc vác, đội đá, đội than, thợ mộc... Tuổi tứ tuần, anh khát khao tìm về cha mẹ ruột. "Sợ💟 xáo trộn cuộc sống gia đình nên tôi chỉ giữ mong ước đó trong lòng", anh nói.
Vài năm trước, anh bí mật gửi thông tin lên truyền hình nhờ tìm kiếm người thân, với vài thông tin sơ sài: Bố tên Văn, mẹ tên Lễ, có thể là người Phủ Lý, Hà Nam, làm nông và đóng gạch. Người mẹ bị tật ở chân, đi chân thấp, chân cao, lưng hơi꧂ gù. Còn anh Thuân ngày nhỏ tên là Công.
Gần đây, anh tìm hiểu tâm ý của mọi n🦩gười trong nhà và hỏi thêm được một số thông tin về bố mẹ ruột. Được mọi người ủng hộ, anh quyết định nhờ báo chí và mạng xã hội tìm kiếm.
Hai ngày trước, một người phụ nữ điện cho Thuân, cho biết đã chứng kiến "cuộc mua bán" anh năm đó. "Cô ấy kể y như người trong cuộc, giúp tôi móc nối lại những đoạn ký ức rời 𝕴rạc", anh nói. Người phụ nữ đó thông tin thêm, nhà bố mẹ Thuân ở Phủ Lý, gần với khu vực bến Đục, chùa Hương.
"Cô ấy như tiếp thêm cho tôi hy vọng. Tôi tìm lại cha mẹ ruột để báo hiếu họ đã có công sinh thành ra mình", anh nói. Anh chỉ mong có thêm chút thông tin cụ thể nữa, khi ꦗđó anh sẽ ra Bắc tìm kiế𝄹m.
Phan Dương