Sau khi đọc bài viết "Định kiến chết người khi học tiếng Anh", tôi góp ý thêm như sau:
Theo tôi vấn đề lớn nhất của những người Việt nói tiếng Anh không phải là không phát âm chuẩn theo giọng Anh hay giọng Mỹ mà là phát âm sai. Chúng ta🅷 không nhất thiết phải phát âm theo giọng của nước nào vì bản thân trong nước đó cũng có sự khác nhau ở mỗi vùng miền (Việt Nam cũng ꦕvậy).
Tôi nghĩ cái sai lớn nhất của người Việt Nam là không phát â🌼m đủ từ, luôn thiếu khi kết thúc âm (ending sound) ♚và chính âm cuối này tạo nên rất nhiều nghĩa khác nhau. Tôi ví dụ, từ beef (thịt bò), đại đa số người Việt Nam sẽ phát âm nôm na là "bíp", đúng ra phải là "bi fừ". Nếu nói "bíp" thì đó là từ chỉ âm thanh, như tiếng còi xe.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đều được giáo viên Việt Nam các cấp dạy phát âm như vậy. Đến khi tôi 34 tuổi sang Mỹ sống, tôi đã rất hoang mang và nghi ngờ chính bản thân mình. Vì hầu như tôi đều phát âm sai và luôn phải kiểm tra từ đ꧟iển từ những từ đơn giản nhất.
Mặc dù ở Việt Nam tôi cũng không thuộc hạng kém về tiếng Anh, làm việc nhiều năm cho công ty nước ngoài. Theo tôi, không phải nhiều người muốn chạy theo trào lưu phát âm ch🥂uẩn Anh - Mỹ mà là muốn phát âm đúng.
Nếu các thầy cꦇô tiếng Anh của tôi dạy tôi phát âm đúng thì giờ đây tôi đã không phải học phát âm lại. Tất cả mọi người Mỹ trên đất Mỹ này đều hiểu bạn nói gì dù bạn không phát âm giọng Mỹ nhưng họ sẽ không hiểu bạn nếu bạn phát âm không đúng từ.
>> Xem thêm:
Chia sẻ bài viết của bạn về đời sống xã hội tại đây.