* Trận Chelsea - Leicester diễn ra lúc 18h30, giờ Hà Nội, hôm nay 15/10. Trực tuyến trên VnExpress.
Định mệnh có vẻ rất thích trêu chọc Roman Abramovich. 12 năm trước,🌳 khi quyết định sa thải HLV Claudio Ranieri, hẳn nhà tài phiệt này không tưởng tượng nổi người đàn ông thầm lặng đó sẽ quay trở lại Anh để phán quyết cho số phận của hai vị tướng mà Chelsea tin tưởng đem về sau này.
11 tháng trước, thất bại 0-2 trước Leicester City chính là tiếng chuông nguyện cuối cùng của thời khắc Jose Mourinho ở Chelsea. Bởi chỉ chín tiếng đồng hồ sau thất bại đó, HLV danh tiếng này bị sa thải, để lại bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn cho những người yêu mến Chelsea. Hôm nay, lại một lần n🌼ữa, khi giông bão đang vây bủa Antonio Conte, thì Leicester lại gõ cửa. Đôi mắt trầm ngâm và hiền từ của Claudio Ranieri vẫn không thay đổi, nhưng với những người yêu quý Mourinho và Conte, nó giống như đôi mắt của "Kẻ phán xét”.
Tháng 8/2007, Juventus trở lại Serie A sau một năm chấp hành án phạt tại Serie B. Họ khi đó ꦫquyết định phải đưa về băng ghế chỉ đạo một tên tuổi lớn, với niềm tin rằng người đó sẽ nhanh chóng giúp CLB lấy lại vị thế thống trị. Và Ranieri được chọn làm người thuyền trưởng đầu tiên chèo lái con thuyền Juventus trên hành trình trở lại ngôi vương. Mùa giải 2007-2008, Ranieri giúp Juventus cán đích ở vị trí thứ ba, và giành vé dự Champions League. Tuy nhiên, khi bước sang mùa giải thứ hai, thành tích tồi tệ của Juve khiến ông bị sa thải.
Cái tên Ranieri đi cùng những Ciro Ferrara, Alberto Zaccheroni hay Luigi del Neri, là tượng trưng cho những năm tháng đen tối nhất của Juventus trong giai đoạn hậu Calicopoli. Bốn mùa giải, bốn HLV và tất cả đều thất bại. Mọi thứ chỉ thay đổi khi gia tộc Agnelli - chủ sở hữu CLB - gọi về HLV có đôi mắt xanh lơ và tinh thần Juventus chảy trong huyết quản: Antonio Conte. Với Conte, "Lão Bà" có ba scudetto liên tiếp. Cách Juventus tự hào về Conte, và xa lánh Ranꦛieri cũng chẳng khác gì cách Chelsea tự hào về Mourinho và dễ dàng quên lãng Ranieri.
Chuyện Conte - Ranieri cũng tương tự Mourinho - Ranieri, nơi bóng đá dạy chúng ta rằng thành công đôi khi chỉ ở một mức hữu hạn, có thể một ngày gió sẽ xoay chiều khi đối diện với người năm xưa bạn đánh bại trong tư thế dưới. Nhưng sẽ có những thứ không hề thay đổi, đó là tính cách của Ranieri. Khi Mourinho khủng hoảng với Chelsea mùa giải trước, Ranieri vẫn nói lời động viên với Mourinho. Hôm nay, trước ngày quyết đấu với Conte, ông bảo Chelsea sẽ nằm trong top 4, và khuyên cá🐟c cầu thủ nên nghe lời Conte để đ𒐪ội bóng tiến bộ.
Một cách ví von, Ranieri giống như một lão thần đức cao vọng trọng. Còn Conte lại như một tướng lĩnh trẻ xông pha lửa đạn, người luôn gào thét ngoài đường pitch với tinh thần của một con thú dữ. Phong cách Conte là truyền sĩ khí, mang sự giận dữ vào sân. Còn Ranieri lại quản trị cầu thủ bằng nét hiền từ và lời bảo ban nhẹ nhàng. Trận chiến đêm nay của họ đúng kiểu trận chiến của một vị lão thần già nua nhưng đầy kinh nghiệm, với một đối thủ là tướng quân tuổi trẻ tài cao, quản đội bóng bằng sự nóng giận và không chấp🎐 nhận sự lười biếng.
Andrea Pirlo, trong tự truyện "Tôi tư duy nghĩa là tôi chơi bóng", từng có một so sánh rất lãng mạn dành cho Conte: "Có những bài hát mà bạn chả biết nó khởi đầu thế nào, kết thúc ra sao nhưng có thể ngân nga mãi câu điệp khúc. Conte chính là một bài hát luôn mang lại nguồn cảm hứng bất tận". Còn Ranieri? Ông không phải là bài hát, mà là nhạc cụ để ngân lên bài hát. Tiền vệ Danny Drinkwater tiết lộ, trên sân tập khi có cầu thủ nào 💎chểnh mảng hoặc sai sót, Ranieri lại hô lên: "dilly-ding, dilly-dong". Mô phỏng theo tiếng chuông ngày ông còn ở Cagliari, giúp các cầu thủ chú ý hơn mà chẳng khiến ai phiền lòng.
Hôm nay, cả hai gặp nhau trong cuộc so tài đầu tiên kể từ khi Conte đặt chân đến nước Anh. Chelsea đang đứng thứ bảy, với 13 điểm. Leicester đừng cách sau năm bậc, chỉ với 8 điểm. Nhưng điều kỳ lạ đang diễn ra ở chỗ, tin đồn về việc Chelsea sa thải Conte tràn ngập mặt báo, còn Ranieri thì vẫn là thánh sống tại sân King Power. Mâu thuẫn mà không mâu thuẫn chút nào. Một người chinh phục thử 🌸thách t🃏hì cũng phải chấp nhận rủi ro và sự khắt khe của dư luận. Người kia đón nhận bóng đá bằng sự thanh thản thì dù tận hưởng các chiến thắng cổ tích hay thất bại đáng quên, đó cũng chỉ là cái tiêu dao tự tại mà thôi.
Tuổi trẻ của Conte, củ꧑a Mourinho là hoài bão của con người. Nhưng tuổi꧂ già của Ranieri sẽ là điều mà tất cả chúng ta đều mong ước.
Dũng Phan