Đứng tại nhà ga thành phố Zaporizhzhia trong lúc chờ chuyến tàu đi về phía tây hôm 22/4, gia đình Yevgen kể lại hành trình đầy nước mắt vượ𝕴t 125 km từ Mariupol, thành phố đông nam Ukraine đã bị lực lượn꧅g Nga vây hãm gần hai tháng qua.
Suốt nhiều tuần, khi bom đạn không ngừng dội xuống Mariupol, Yvgen và Tetiana tìm mọi cách giúp các con Yulia, 6 tuổi, Oleksandr, 8 tuổi, Anna,🏅 10 tuổi,🧸 và Ivan, 12 tuổi, chuẩn bị tinh thần đối mặt với hành trình nguy hiểm phía trước.
Kể từ khi một quả đạn pháo bắn trúng nóc tòa chung cư, cả gia đình quyết định dọn xuống sống dưới tầng hầm để đảm bảo an toàn. "Chúng tôi mang sách xuống tầng hầm. Ánh sáng rất yếu, tôi không nhìn thấy chữ gì, nhưng các cháu vẫn đọc được", Tetiana Komisarova, 40 tuổi, nhớ🌄 lại.
"Ngủ trên sàn bê tông không hề dễ chịu", Anna nói. Cô bé kể về giờ phút vui đùa cùng bạn bè hàꩲng xóm và khẳng định "chúng cháu không sợ lắm" khi bom đạn rơi bên ngoài, dù tòa nhà liên tục run💙g lên và bụi bay mù mịt.
Trong quá trình này, Yvgen và Tetiana thay phiên nhau ra ngoài, cố gắng tìm đồ ăn và nước uống 🔥từ những cửa hàng trúng bom trên phố. "Chết vì trúng bom có vẻ ít đáng sợ hơn là chết đói", Tetiana nó🤪i.
Hai vợ chồng cũng tìm cách giải thích với các con về phương án sơ 🧸tán đến thành phố Zaporizhzhia cách đó hơn 200 km. Cả gia đình sẽ phải cuốc bộ, vì không có ôtô.
"Chúng tôi chuẩn bị tâm lý để các con sẵn sàng đối mặt hành trình dài này", Tetiana nói. "Các cháu coi đó như một cuộ🅺c phiêu lưu".
Ngày 17/4, Tetiana cùng chồng là Yevgen Tishchenko, 37 tuổi, kỹ sư, nhất trí rằng đã tới lúc phải ra đi. Họ dẫn các con rời nhà trong căng thẳng. Đây là lần đầu cả nhà ♏cùng nhau ra ngoài từ khi Nga bắt đầu chiến dịch quân sự ở Ukraine hôm 24/2. Xung quanh họ là cảnh tượng khủng khiếp, mọi thứ trên mặt đất bị phá hủy hoàn toàn.
"Các con tôi bước đi trong im lặng khi nhìn cảnh đổ nát xung quanh", Yevgen nói. "Tôi không rõ khi đó các cháu 🧸nghĩ gì. Có lẽ bọn trẻ không tin nổiꦏ là thành phố không còn nữa".
Hành trình cuốc bộ rời kℱhỏi thành phố vô cùng khóꦗ khăn. "Chúng cháu phải xách hành lý rất nặng", cô bé kể. Sau đó, Yevgen tìm được một cái xe đẩy hàng ba bánh đã gỉ sét, nhưng cũng giúp chuyến đi nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Vợ tôi đẩy con gái út ngồꩵi trên xe đạp ba bánh của con bé. Còn tôi đẩy xe, một trong ba cháu còn lại tha🌼y nhau ngồi lên trên cùng đống hành lý", Yevgen nói. "Hai bé còn lại đi bên cạnh tôi".
Suốt 5 ngày 4 đêm,🦹 gia đình họ vượt qua vô số trạm kiểm soát của lực lượng Nga, trình bà🌸y với các binh sĩ tại đó rằng họ đang đến nhà người thân.
"Họ không đối xử với chúng tôi như kẻ thù mà ngược lại còn tìm cách giúp đỡ", Yevgen nói. "Nhưng lần nào họ cũng hỏi: 'Cả nhà từ đâu đến? Từ Mariup♏ol à? Tại sao lại đi hướng này, sao không đi về hướng Nga?".
Đến tối, gia đình ngủ nhờ nhà dân bên đường, những người luôn rộng cửa chào đón và mời họ ăn uống. Khi trời sáng, họ💫 tiếp tục hành trình và cuối cùng, may mắn gặp được Dmytro Zhirnikov, người đang lái xe qua Polohy, một thị trấn do Nga kiểm soát cách Zaporizhzhia khoảng 100 km.
"Tôi thấy gia đình họ đẩ♔y xe đi🅠 bên lề đường", Zhirnikov, người thường xuyên lái xe tải tới Zaporizhzhia bán rau củ nhà trồng, nói. "Tôi dừng lại, bảo họ chất đồ lên xe".
Sau 125 km đi bộ, gia đình Tetiana kết thúc hành trình trên chiếc xe tải cũ của Zhirnikov. Họ vô cùng phấn khích khi nhìn thấy binh lính Ukraine. "Khi qua trạm kiểm soát đầu tiên của quân đội Ukraine, mọi người òa kh𝕴óc", Zhirnikov nói.
"Chúng tôi chỉ có một mục tiêu: đó là con cái được sống ở Ukraine. Chúng là người Ukraine. Tôi không thể hình duꦰng nổi cảnh các cháu sống ở một nước khác", 𝓀Tetiana nhấn mạnh.
Gia đình họ đem theo số tài sản ít ỏi lên chuyến tàu chật ních người hướng tới thành phố Lviv ở phía tây hôm 22/4. Họ định tới Ivano-Frankivsk, một thành phố lớn khác ở phía tây Ukraine, bắt đầu lạiꦜ cuộc sống.
"Tôi muốn tìm việc. Vợ tôi ở nhà chăm con và tìm trường học cho các cháu", Yevgen nói. 𝓀"Chúng tôi không thể nào quên chuyện đã trải qua, không bao giờ, 🔥nhưng chúng tôi phải giữ tinh thần lạc quan và nuôi dạy các con lớn khôn".
Sau khi thoát khỏi Mariupo♐l, cô bé Anna chỉ có mong muốn ꧙"sống ở một thành phố không như thế, nhưng vẫn ở Ukraine".
Hồng Hạnh (Theo AFP)