Trở về với gia 𒆙đình (làng Xom, thị trấn Ô-da-đao tỉnh Ra-ta-na-ki-ri, Campuchia), sống trong tình yêu thương của cha mẹ, anh em, H’Pnhiêng đã tự nhiên hơn với người thân. Cô bắt đầu bập bẹ, ú ớ cố muốn nói gì đó, nhưng không r🅰õ nghĩa. Mọi người đến thăm, cô đã bớt hoảng loạn, nhưng cũng không thân thiện.
“Ba đêm rồi nó đã ngủ được, bớt giật mình la hét lúc nửa đêm. Nó ăn được cơm nhưng ít lắm, chắc chưa quen miệng. Nó chỉ thích trái cây và đồ꧒ sống thôi, nó ở rừng lâu quá rồi mà”, bà Rơ Chăm H’Thía, mẹ H'Pnhiêng, ngậm ngùi trong nỗi vui mừng.
Thấy khách đến gần, H'Pnhiêng chợt giật lùi ra xa, ngơ ngác nhìn mọi người rồi ú ớ,⛄ nhấp nhổm định bỏ ra chỗ khác. Bà H’Thía ôm con, vuốt ve và thì thầm vào tai H’Pnhiêng: “Mẹ đây, H’Pnhiêng đừng lo sợ, con cứ ngồi với mẹ”. Nước mắt bà H’Thía chảy tràn trên má, “người rừng” khẽ đưa bàn tay chùi cho mẹ.
H'Pnhiêng (bên trái) và những người thân trong gia đình mình. Ảnh: Tuổi Trẻ. |
“Sợ nhất là lúc chập tối, kh🐷i gà nhảy lên chuồng là nó ngồi lặng lẽ, tay chống cằm nhìn đăm đăm về cánh rừng kia rồi ú ớ một mình. Mình biết nó buồn, mình chỉ nuôi nó 8 năm còn rừng nuôi nó tới 18 năm. Nó nhớﷺ rừng cũng phải, mình đi xa cũng nhớ rừng huống chi là nó”, ông Ksor Lu, cha H’Pnhiêng, ngậm ngùi kể.
Ông tiếp: "Chiều tối, nghe tiếng hoẵng từ rừng xa vọng lại, n😼ó bỏ cơm, cứ ngồi trước cửa nhìn về p🎶hía rừng sâu. Cả nhà lo lắm, dỗ dành mãi, nhưng nó như không nghe thấy gì, mắt rất buồn và dại lắm, mình lo sợ nó lẻn trở lại rừng”.
H’Pnhiêng không biết cười. Tội nghiệp nhất là người mẹ, bà H’Thía suốt ngày ra chợ Ozađao rồi rảo khắp các làng xin đủ thứ trái cây về cho con. “Thấy mẹ về nó vẫn dửng dưng, nhưng khi nhìn thấy chùm trái chín trong gùi, chẳng chờ mẹ cho, nó giật lấy rồi nhai cả vỏ. 10 ngày rồi, làm đủ cách, nhưng chẳng thấy nó cười bao giờ, mình lo quá, nó biết cười mới mau làm nꦛgười được”, bà H’Thía ngồi vuốt tóc con nghẹn ngào kể.
Suốt chục ngày qua, không đêm nào vợ chồng Ksor Lu ngủ trọn giấc vì thay nhau trông giữ đứa con tội nghiệp. Cô gái vẫn chưa quen mặc quần áo khi ngủ. Chờ mọi người ngủ, cô lặng lẽ cởi bỏ quần áo rồi ôm cột ngủ ngồi thu lu trong xó ⭕nhà. Bà H’Thía đêm nào cũng ôm chặt con trong lòng và lặng lẽ cời bếp lửa giữa nhà cho con sưởi ấm.
“Nó không quen ngủ nằm, cứ gần sáng, nghe tiếng gà gáy là quáng quàng chồm dậy, ngơ ngác nhìn ra cửa rồi ú ớ, lảm nhảm gì đó. Mình dỗ dành, vuốt ve cho nó yên tâm vì nó vẫn chưa hiểu tiếng người. Có lúc nó muốn bỏ chạy nhưng thật kỳ lạ, thấy mình k𝕴hóc nó đứng lại”, bà mẹ nói.
Bí ẩn chưa được giải mã
H'Pnhiêng thường ngồi thu lu trong góc nhà. Buổi tối cô vứt bỏ quần áo và cứ chực lao vào rừng. Ảnh: Tuổi Trẻ. |
Ông Ksor Lu cứ săm soi mãi vết sẹo trên cổ tay trái của H’Pnhiêng. “Mình nhận ngay ra con bé nhờ vết sẹo này. Năm nó 7 tuổi, một lần cầm rựa nghịch với đứa em, nó bị đứt cổ tay để lại một vết sẹo lớn. Lúc nó đang vùng vẫy như con thú hoang bị dồn đến đường cùng, cào xé kêu gào tìm cách thoát thân, tôi kê🐻u lên: “H’Pnhiêng, H’Pnhiêng, cha đây con ơi!”. Ngay lập tức nó quên mất sự hoảng loạn và đăm đăm nhìn tôi như cầu cứu. “H’Pnhiêng” có lẽ đó là tiếng duy nhất của con người mà nó còn nhớ”, người bố kể.
H’Pnhiêng ngồi bên cạnh cha và mẹ H’Thía, nhưng vẫn tỏ thái độ xa lạ với mấy đứa em, đôi mắt hết nhìn lên mái nhà rồi lại nhìn ra cánh rừng già đang chìm dần trong hoàng hôn với khuôn mặt thất thần. Thỉnh thoảng cô chặc lưỡi rồi nhổ nước bọt phì phì. Nét biểu cảm ಌduy nhất là đôi lúc cô lén nhìn đám người lạ với vẻ sợ sệt, lo lắng rồi lặng lẽ thở dài, chốc chốc lại gãi đầu sồn sột. Không nói, 🥀không cười và không nhìn thấy ở H'Pnhiêng giọt nước mắt nào.
Cha mẹ H'Pnhiêng tin rằng 18 năm qua con gái mình đã số🗹ng trong rừng. Không ai ngoài cô gái có thể xác nhận về hành trình 18 năm bí ẩn đó. Nhưng tﷺiếc thay cô chưa thể vì chỉ biết ú ớ. Chừng nào H'Pnhiêng nói lại tiếng người, lúc đó “bí mật người rừng” mới được giải mã.
(Theo Tuổi Trẻ)