Không hiểu sao tôi chỉ cảm thấy yêu những người lớn hơn mình nhiều tuổi. Có lẽ do sự sâu sắc của sự từng trải và cả sự cao thượng có được qua những thăng trầm của cuộc đời. Tôi thật sự cần những cảm xúc mạnh mẽ như thế. Khi 24 tuổi tôi đã yêu một người 42 tuổi, anh ly hôn, gia đình cấm cản và cuộc chia tay đầy nước mắt. Trải qua 2 cuộc chia tay khác cũng với những người đàn ông như vậy, một người chúng tôi đã bàn đến đám cưới nhưng sự suy sụp của những người trong gia đình khi biết anh từng ly hôn và có 2 con khiến tôi không thể bỏ mặc tất cả để chạy theo cảm xúc.
Gia đình, bà con tôi vốn thích sống vì sĩ diện, ai cũng đỗ đạt, công việc tốt đẹp, gia đình theo nếp, cuộc sống không khúc mắc. Bản thân tôi cũng khá thành công, ở tuổi 34 tôi có đầy đủ vật chất không thiếu thứ gì, khác là không thể cưới chỉ vì lý do môn đăng hộ đối, bằng vai phải lứa như mọi người 'bắt' tôi phải thế vì tôi đã không rung động với bất kỳ ai trong số họ dù gặp cũng nhiều. Tôi không phải dạng đặt đâu ngồi đấy nhưng khi cả bố mẹ bỏ công bỏ việc gặp tôi khóc lóc khuyên nhủ, anh trai im lìm không nói lấy một lời, chị gái nửa đêm thức dậy khóc rấm rứt với anh rể, chị khác lại tỏ thái độ với người ấy, quá nhiều người thân đau khổ khi nghe tôi quyết định tiến đến hôn nhân với người đã có gia đình.
Tôi quyết định chia tay nhưng cũng dửng dưng nhìn gia đình mình và tự hỏi thực chất hôn nhân của họ là gì. Vì vậy mà mãi tôi không thể lập gia đình được với người mình yêu, rồi quyết định cưới người mình không yêu. Mục đích của tôi là kết hôn với một người còn độc thân bằng vai phải lứa như mình vì gia đình, rồi sau đó ly hôn để đến với người mình thực sự rung động. Vì vậy khi kết hôn tôi đã tìm cách để chia sẻ toàn bộ chi phí, lễ vật tặng của gia đình anh tôi giữ nguyên để sẽ gửi lại hết cho anh, dù rằng không biện giải hết được cho mục đích này nhưng cũng có thể công bằng với anh ở khía cạnh nào đó.
Giờ tôi đã kết hôn được hai tháng và sống trong cuộc hôn nhân không có tình yêu, anh đi làm về gọi tôi nhưng tôi vẫn chưa về, ngồi một mình trong bóng tối văn phòng khóc nức nở, nằm bên anh mà trong lòng trống vắng đến hư vô, bữa cơm cố vui vẻ giả tạo với anh, anh lại bảo thích cái vẻ đa cảm trầm buồn của tôi. Anh bảo sinh con trai hay gái đều mong đợi vì là con của chúng tôi nhưng tôi đã dùng thuốc phòng ngừa.
Anh là người chồng tốt, chu đáo và tử tế, đúng ra anh phải gặp được những người con gái tốt hơn, thực sự yêu anh vì anh đáng được thế, còn tôi biết vĩnh viễn mình không thể yêu được anh. Tôi không bao giờ nghĩ đến ngoại tình dù mục đích của cuộc hôn nhân này chỉ là cái cớ để đến với người khác. Tôi không thể làm người khác tổn thương theo cách tận cùng này. Tôi muốn làm chồng tự chán để ly hôn nhưng khi khiến mình giống như con rối như thế, cái cảm xúc khác của lòng tự trọng không muốn mình xấu trong mắt người khác lại đến vì anh rất đàng hoàng.
Trên hết, điều tôi muốn nói là mình sinh ra làm ngư💎ời phụ nữꩲ thì cũng muốn có đúng người đàn ông mình thực sự cảm nhận để có thể thể hiện nữ tính của mình. Tôi có nên nói tất cả sự thật với chồng và xin anh tha thứ? Liệu anh có tha thứ cho tôi không? Rất mong hiểu được cảm giác thật từ cánh đàn ông nếu là anh ấy.
Hòa