Tôi 38 tuổi, giảng viên một trường đại học ở Sài Gòn, thu nhập mỗi tháng 25 triệu. Vợ 26 tuổi, nh⛎ân viên văn phòng, thu ♔nhập 7 triệu mỗi tháng. Tôi được đánh giá là điển trai, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người; còn em là cô gái vui tính, hòa đồng, xinh đẹp. Tôi quen em lúc em còn là sinh viên, sau 3 năm tìm hiểu quyết định kết hôn. Vì muốn gìn giữ đến khi cưới nên tôi không đòi hỏi gì, giờ thấy ân hận và đau khổ thật sự.
Sau đêm tân hôn, đúng là em vẫn còn trong trắng nhưng em nói không hề yêu thương gì tôi, đồng ý lấy tôi vì gia đình ép buộc. Tôi rất được gia đình em quý mến, ai cũng xem tôi là con rể, cháu rể trong nhà từ trước khi cưới em. Tôi nghĩ sống với nhau em sẽ có tình cảm, ai ཧngờ được em ngày càng lạnh nhạt thờ ơ. Tôi đi làm vất vả, mua quà, mua thức ăn về để tẩm bổ cho vợ nhưng em không thèm để mắt. Đồ ăn em toàn để ꦚqua đêm rồi vứt đi chứ không động vào, mặt mày ủ dột, chẳng bao giờ cười với tôi một lần.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn là em không muốn cho tôi gần gũi. Em bảo đêm tân hôn đã làm tròn༺ trách nhiệm của một người vợ là giữ gìn đức hạnh, sự trong trắng với chồng. Còn giờ em không yêu tôi nên yêu cầu cứ sống với nhau nhưng không gần gũi, không quan hệ. Nhiều lúc tôi không thể kiềm chế, muốn ép em nhưng nhìn em chống cự, khóc lóc mà bản thân thật đau khổ. Tôi thương em, yêu em, tại sao em lại đối xử như thể tôi là tội đồ trong cuộc hôn nhân này? Nếu không yêu tôi, tại sao từ đầu còn đồng ý lấy tôi? Tôi bây giờ mệt mỏi, bế tắc, căm giận tất ♛cả, nhìn vợ mình chẳng khác người dưng, xạ lạ. Tôi làm sao có thể tiếp tục chịu đựng cảnh này, nên làm gì đây?
Hiển
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc