From: Viet Nguyen
Sent: Thursday, September 17, 2009 10:49 AM
Đọc tâm sự của anh Tiến và nhất là của anh T.H.H. mà tôi thấy hãi hùng vô cùng. Tôi không có quyền gì để trách các anh, nhưng thực tế thì các anh đáng trách hơn là đáng thương. Tôi cũng là một thằng đàn ông đã có gia đình, đã có vợ và có một con trai nên tôi hiểu cuộc sống gia đìn♐h phức tạp như thế nào, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì việc vợ mắng chồng là "đồ chó, đồ khốn nạn" đều không thể chấp nhận được dưới bất kỳ hoàn cảnh nào.
Người ta nói "Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về", và đối với truyền thống văn hóa của phương Đông thì câu "dạy vợ" vẫn là điều đang phổ biến (cho tới thời điểm này) chứ tôi chưa bao giờ nghe ai nói "dạy chồng" cả. Là một người đàn ông, phải có một cái uy nhất định. Cái uy này thể hiện qua từng câu nói, từng cử chỉ, từng hành động và từng mối quan hệ trong gia đình và ngoài xã hội. Trường hợp của anh Tiến là một người ngoài xã h𒐪ội được rất nhiều người kiêng nể, nhưng về nhà thì sao? Khi về đến nhà anh lại lột xác thành một cô tấm nhu mỳ, ẻo lả và cam chịu đến nỗi vợ và gia đình nhà vợ có thể biến anh thành con rối không hơn gì.
Làm một người đàn ông tôi thiết nghĩ điều quan trọng để tạo cho mình một cái uy nhất định là phải mạnh mẽ và quyết đoán. Phải nắm bắt tâm lý của người khác tốt để "đánh phủ đầu" khi cần thiết, nhưng theo đó lại phải linh hoạt để "cương" và "nhu" trên cơ sở tình lý. Quyết đoán, dám làm dám chịu là điều mà phụ nữ sợ nhất ở đàn ông. Chính vì anh nhu nhược không quyết đoán nên mới bị vợ liên tục nắn gân đòi ly hôn. Nếu vớ phải tôi th🥂ì cô vợ ấy không bao giờ có cơ hội lần thứ hai.
Tôi cũng là một người yêu vợ và thương con hết mình. Lương của tôi còn thấp hơn lương của vợ tôi (mặc dù tôi là giảng viên ĐH) nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy thích làm gì thì làm, đương nhiên về phía tôi cũng không phải tôi tự do lộng꧙ hành. Sống phải biết nhìn nhau mà sống, nể nhau và thương yêu nhau mới là quan trọng.
Chúng tôi cũng mới cưới nhau được hơ𝔉n 4 năm, vợ tôi là người biết sống và sống rất tốt nhưng đôi khi nói năng còn chưa được tốt. Sau những lần cô ấy nói "ngang", tôi đều góp ý, kèm theo một câu chốt "lần sau em rút kinh nghiệm, đừng để anh phải gây ra hậu quả khôn lường". Và tôi đã nói là nhất định làm.
Nếu tôi góp ý lần đầu🍸 nhỏ nhẹ tình cảm, lần thứ hai vẫn tái phạm thì tôi cho cơ hội để giải thích, đến lần thứ ba tái phạm tôi sẵn sàng bạt tai ngay. Nếu căng thẳng đến mức "đòi ly dị" như vợ anh Tiến thì tôi chiều ngay lập tức.
Nhưng hơn 4 năm trôi qua rồi mà tôi chưa bao giờ phải bạt tai v꧂ợ tôi lần nào, mà cũng rất hiếm khi phải nói nặng. Có lẽ là vì những gì tôi phân tích đều đúng, nếu tôi sai tôi vẫn nhận lỗi. Đó là cách để gia đình có nề nếp vợ chồng tôn trọng nhau và không khí trong gia đình như vậy thì con cái mới phát trജiển toàn diện được.
Tôi luôn quan niệm, có thì cho ra có còn không có thì còn tốt hơn là có mà không ra gì. Anh T.H.H. và anh Tiến đang sống với một mẫu vợ theo tôi là không ra gì. Sẽ có nhiều người phụ nữ chỉ trích tôi vì câu nói này vì cho rằng họ xấu cái nọ nhưng tốt cái kia, mất cái nọ nhưng được cái kia. Dù có cái gì đi chăng nữa mà chửi chồng "đồ chó... thằng khốn nạn" cũng là loại vô đạo đức. Các chị nghĩ mà xem, người phụ nữ tốt chẳng bao giờ dùng những câu chửi như vậy cho ai chứ đừng nói gì đến người đầu gối tay ấ⛦p, chăm lo hạnh phúc cho mình hằng ngày.
Nói ra thì rất vô cùng vì mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh nhưng anh em mình đềuꦜ là đàn ông, và những người đàn ông của gia đình nên tôi mạn phép góp ý với anh vài 🍌điều sau:
1. Phải có lập trường vững vàng, mạnh mẽ 🍸và nghiêm khắc trong mọi mối quan hệ.
2. Tìm hiểu kỹ lý do dẫn đến tình trạng như hiện nay (có thể từ phía anh, chưa tâm lý cho vợ con, cho mọi người trong g🌊ia đình, có thể do anh làm việc gì đó sai trái chẳng hạn như lén lút gửi tiền về cho bố m🌳ẹ đẻ mà không nói với vợ... Việc gửi tiền cho bố mẹ đẻ là hoàn toàn chính đáng, nhưng lén vợ gửi thì hoàn toàn sai).
3. Sẵn sàng chấp nhận tình huống xấu nhất xảy ra (đó là ly hôn) để làm một cuộc cách mạng lật đổ chế độ "miệt thị chồng". Sau cơn bão tố này thì trời sẽ quang mây tạnh và bình yꦅên sẽ trở lại, nhưng anh phải có một lối sống khác chứ không phải như bây giờ.
4. Lấy độc trị độc là phương án cuối cùng. Tuy nhiên phương án này chỉ là bất đắc dĩ, tức là dùng vũ lực để dăn✤ đe. Phương pháp này sẽ dễ gây tác dụng phụ vì thực tế "trẻ không vin lớn gãy cành", hồi đầu tiên anh đã không uốn nắn, đến bây giờ uốn thì꧑ e là gãy chứ khó có thể cong theo ý muốn. Tất nhiên cũng không phải là không thể.
Chúc các anh sớmꦑ tìm được sự bình yên và hạnh phúc cho gia đình.
Thân ái,
Nguyen Viet