Mẹ tôi vốn là một cô gái xinh xắn, hiền lành theo lời kể của những người họ hàng lớn tuổi. Mẹ lấy chồng sinh ba đứa con, lương công chức thời bao cấp của cha mẹ chỉ đủ chi ♛trả các tem phiếu tiêu chuẩn. Rồi cha tôi đột ngột mất sớm, một mình mẹ lao động vất vả nuôi các con, nên gia cảnh đói nghèo. Có lẽ đó là nguyên nhân lớn nhất khiến mẹ tôi trở nౠên nóng nảy, dữ dằn.
Ba chị em tôi hễ mắc sai sót gì, dù chỉ rất nhỏ như nấu nước chưa sôi, làm đổ thùng cám heo nặng, nghịch dưới ao lâu, đi qua hàng xóm chơi không xin phép... là lập tức bị mẹ cho ăn roi một cách thê thảm.
Tôi còn nhớ năm 4 tuổi, chị tôi lên 6, mẹ kêu chúng tôi đưa võng ch♔o đứa em sơ sinh. Nhưng lũ trẻ hàng xóm rủ rê nên bọn tôi bỏ em để theo chúng bạn đi nhặt me chín. Cuối cùng, mẹ xách roi đi kêu chúng tôi về, vừa đi bà vừa vụt tới tấp. Mẹ luôn dùng roi tre quật vào bắp chân, mông chúng tôi, để lại những vết hằn tím đen đến 5-6 ng💫ày sau vẫn chưa mờ.
Em trai tôi khi nhỏ vốn ham chơi, nhiều lần trốn học, nên càng bị mẹ đánh thảm nhất. Mỗi khi mẹ đánh, em gào khóc, chúng tôi thấy vậy cũng rất xót xa, nhưng chẳng ai trong mấy đứa dám lên tiếng xin cho em vì sợ uy lực đòn roi của mẹ. Cứ như vậy, chúng tôi lớn lên cùng những trận đòn tàn bạo gần như không có điểm dừng đó.
Đến giờ, mỗi khi nhớ lại những ngọn roi tàn bạo của mẹ khi ấy, chúng tôi vẫn không hiểu sao mẹ có thể làm tổn thương thân thể và tinh thần của những đứa con mình như thế? Riêng tôi nghĩ rằng, có lẽ đó là do những nhọc nhằn, khổ ải của việ♛c nuôi con một mình đã làm cho mẹ trở thành người bạo lực như vậy.
Lớn lên, chúng tôi vẫn rất thương mẹ, lo lắng cho mẹ hầu như mọi thứ, nhưng thú thực, những câu như "con thương mẹ" chúng tôi không thể nói thành lời. Có lẽ, cũng một phần nhờ nhữn🌺g trận đòn tàn bạo đó mà chị em tôi lớn lên đều trở thành những công dân nghiêm túc, gương 🉐mẫu. Tuy nhiên, tôi tin đó không phải là cách duy nhất để dạy con cái nên người.
Khi có con, tôi luôn dạy chúng bằng lời lẽ, cố gắng phân tích phải trái, chứ tuyệt nhiên không dùng đòn roi. Và kết quả là các con tôi vẫn rất ngoan ngoãn, biết trân💛 trọng những gì cha mẹ làm cho chúng, mà chẳng cần phải đánh mắng. Mỗi lúc gặp cha hay mẹ, chúng đều nói "💙con yêu cha", "con yêu mẹ". Với tôi, như vậy mới thực sự là hạnh phúc trọn vẹn.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.