- Anh cảm thấy thế nào khi trở lại Cannes sau chiến thắng Cành Cọ Vàng cách đây năm năm với phim "Uncle Boonmee Who Can Recall His Past Lives"?
- Tôi thực sự thích thú. Tôi không t🍨hường bị hấp𒅌 dẫn bởi sự hào nhoáng, nhưng Cannes là một liên hoan phim sở hữu hệ thống chiếu phim chuyên nghiệp, hiện đại. Được xem phim của mình công chiếu trong điều kiện tốt như vậy là điều tuyệt nhất.
- Phim mới nhất của anh - "Cemetery of Splendor" - kể về một chuyện tình kỳ diệu và đầy mộng mị của một nữ tình nguyện viên. Ý tưởng về bộ phim đến với anh thế nào?
- Phim mới là câu chuyện khá kỳ diệu. Tôi nảy sinh ý tưởng gốc của phim này khi đang ngủ và trong một giấc mơ. Phải mất nhiều năm tôi mới thực🐻 hiện được bộ phim vì có quá nhiều ý tưởng. Tôi viết hai hướng khác nhau nhưng cuối cùng tôi chỉ được chọn một. Bộ phim này của tôi có yếu tố thôi miên. Nó giống hệt một giấc ngủ để nhân vật trong phim và cả khán🅷 giả thoát khỏi thực tại. Tôi hy vọng khán giả sẽ bị thôi miên khi xem phim.
Với tôi, tất cả cảm hứng đều xuất phát từ quãng thời gian sống ở miền Bắc Thái Lan. Đất nước Chùa Vàng buộc chúng ta phải nhìn thấy những điều vượt ra ngoài sự bình thường. Thái Lan chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ Ấn Độ giáo và thuyết duy linh. Do vậy con người luôn tưởng tượng về các đấng siêu nhiên. Tôi cố gắng quan sát mọi điều vi diệu đó để đưa vào tác phẩm. Đây là bộ phim đầu tiên tôi làm về quê hương - thành phố Khon Ka𓆉en. Tôi đã lớn lên ở vùng đất đó nhưng đã 20 năm tôi chưa về thăm quê đến khi bộ phim được bấm máy.
- Cảm giác của anh thế nào khi trở về làm việc ở quê nhà sau nhiều năm bôn ba ở nước ngoài?
- Tôi đã làm mọi thứ ở đây trong bộ phim này, từ công việc casting đến chỉ đạo diễn xuất. Tôi thực sự xúc động, buồn vui lẫn lộn. Tôi buồn vì Thái Lan chìm đắm trong tình hình chính trị b𒊎ất ổn, đảo chính liên tiếp diễn ra và cả những bất bình đẳng trong xã hội. Nhưng tôi cũng hạnh phúc vì quá trình làm phim suôn sẻ. Đôi khi tôi muốn rời khỏi đất nước vì có quá nhiều chuyện buồn chán. Nhưng thời gian lại đưa tôi quay lại và truyền cảm hứng làm bộ phim này.
- Trong phim mới, anh còn đề cập đến chuyện riêng tư ngoài đời thật của nữ diễn viên chính - Jenjira Pongpas. Câu chuyện ấy thế nào?
- Tôi đã biết Jenjira Pongpas lâu rồi. Chúng tôi là bạn thân. Cô ấy truyền cảm hứng cho tôi bằng kỷ niệm và câu chuyện tình yêu của cô (cười)ℱ. Giống như mọi người khác, cô ấy tìm được một người đàn ông tốt bụng để gửi gắm cuộc đời mình. Bốn năm trước, cô gặp một anh chàng người Mỹ, một cựu chiến binh. Tôi đã cho tình tiết đó vào bộ phim.
- Các cảnh quay trong phim sử dụng âm thanh trực tiếp từ môi trường. Anh chia sẻ gì về kỹ thuật này?
- Tôi thân với nhà thiết kế âm thanh Akritcha🙈lerm Kalayanamitr. Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng về sở thích âm thanh. Anh ấy biết phạm vi âm thanh mà tôi thích. Anh ấy rất tài, biết chính xác âm bậc của mỗi loài chim khác nhau. Thậm chí tôi còn không biết tên của chúng ngoại trừ tiếng của những con dế, ve sầu và một số loài chim mà tôi thích.
- Như nhiều tác phẩm khác, phim mới của anh được cho là làm ra để thỏa mãn cá nhân, anh nói sao?
- Tôi làm bộ phim này như viết nhꦏật ký, ưu tiên cho chín꧑h bản thân. Nhiều khán giả lo ngại các nhà làm phim sẽ lừa bịp họ khi đưa chuyện cá nhân vào tác phẩm. Nhưng tôi cố gắng đối xử với khán giả bằng sự trân trọng và công bằng nhất.
Đạo diễn Apichatpong Weerasethakul sinh năm 1970, được coi là một trong những nhà làm phim lừng danh nhất khu vực Đông Nam Á. Anh khởi nghiệp từ năm 1993 với bộ phim ngắn Bullet. Bộ phim dài đầu tay của Apichatpong – Dokfa Nai Meuman (Mysterious Object At Noon) thực hiện năm 2000 - đã gây tiếng vang tại L🦋iên hoan phim quốc tế Vancouver (💛Canada). Trước khi chạm tới Cành Cọ Vàng vào năm 2010 với Uncle Boonmee Who Can Recall His Past Lives, Apichatpong từng giành giải Un Certain Regard (phim Blissfully Yours) vào năm 2002 và giải Giám khảo bình chọn (phim Tropical Malady) năm 2004 tại Liên hoan phim Cannes. Cemetery of Splendor là tác phẩm 𝓡điện ảnh thứ bảy trong sự n🌱ghiệp của anh. |
Lê Quang Đức