Bài viết này không phải để kể lể hay oán trách nhưng tôi muốn nói với mọi người là trên đời này vẫn còn tình yêu, với lại không phải ai ở dưới quê lên thành phố quen một người lớn tuổi hay có vợ rồi đều là vì tiền. Sự việc đó xảy ra trước đây ba năm khi tôi chỉ là cô sinh viên tỉnh 🍬lẻ mới lên thành phố phồn hoa này. Tôi gặp anh trong một chuyến đi từ thiện về miền Trung lũ lụt. Anh chẳng có gì đặc biệt để tôi phải chú ý, không đẹp trai, không hấp dẫn, nói chuyện không ngọt ngào, khôꦦng có body chuẩn như tôi mơ về một anh chàng bụng sáu múi và hấp dẫn như sao. Anh ngược lại hoàn toàn, hơn tôi 10 tuổi, làm văn phòng nên có vẻ già cộng thêm mập vô cùng. Ba năm trước anh 86 kg, một người tôi không bao giờ dám nghĩ đến.
Vô tình anh ♑đã add Facebook tôi và tôi chấp nhận, anh xin gia nhập nhóm tôi vì quá nhiều bạn trẻ vô tư, nhiệt huyết với công việc từ thiện. Rồi chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết, tôi được anh tỏ tình ở nơi cao nhất của Sài Gòn, với một cô gái nhà quê như tôi thì quả là ngợp thở. Tôi không biết anh làm giám đốc của một công ty, nghĩ anh làm nhân viên văn phòng có tháng lương chắc hơn 10 triệu gì đó. Tám tháng quen nhau chưa một lần giận dỗi vì chúng tôi hợp nh🌜au đến hoàn hảo.
Rồi một ngày sự thật cũng phơi bày, anh đã có vợ và hai đứa con rất đáng yêu, lúc đó tôi như bị rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, xin nghỉ học về quê trong lặng lẽ, cúp điện thoại một tuần. Sau khi suy nghĩ thông suốt tôi lên Sài Gòn tiếp tục học và hẹn gặp anh, thì ra anh đã không hạnh phúc với vợ từ khi mới cưới về, nghe anh kể mà tôi cứ nghĩ là tiểu thuyết. Tôi chuyển trọ khoảng ba ngày thì vợ anh nhắn tin nói đã biết anh yêu tôi vì từ lúc đó anh thay đổi, vui vẻ hơn, không cãi nhau với chị nữa, anh để tùy chị muốn làm gì thì làm. Đêm nằm ngủ với chị có lúc anh mơ cười ra tiếng hoặc gọi tên tôi hoặc có lúc mơ gì mà chảy cả nước mắt, đến cái hình nền laptop hay điện thoại đều thay hình ảnh của tôi.
Tôi lặng lẽ ra đi trong ba năm nay không một tin nhắn để lại sau lần nói chuyện đầy nước mắt đó. Tôi rơi vào trầm cảm khoảng một năm rồi dần hồi phục, lấy lại niềm vui và làm từ thiện. Vô tình một lần tôi nghe nói vợ anh ly hôn nhưng anh không chịu nên chị đã làm đơn ly thân và sau hai năm đã ly hôn, giờ anh chỉ lao vào kiếm tiền. Số điện thoại ngày trước chúng tôi mua một cặp ấy chẳng bao giờ tôi quên, quyết định sẽ hẹn anh ra nói chuyện như hai người bạn vì dù sao cũng ba năm rồi.
Chúng tôi lại gặp nhau trong một quán cà phê mang phong cách nhạc nhẹ, anh và tôi không nói gì, chỉ cầm chặt tay nhau và khóc. Chúng tôi khóc để vơi đi nỗi nhớ ba năm qua, vơi đi nỗi đau mất mát và mệt mỏi mà cả hai đều gây cho nhau. Sau đợt đó tôi tiếp tục mất tích, đến hôm nay đọc được hàng ngàn tin nhắn trong Facebook chúng tôi lập riêng cho nhau mà tôi đã cố quên đi ba năm nay, ngày nào anh cũng vào đó tự nhắn tin, tự trả lời, tự vui rồi tự buồn, anh đóng cả vai tôi và vai của anh. Lúc hờn giận lúc nhõng nhẽo, lúc khóc, lúc đau đến tột đỉnh, cảm nhận được nỗi đau của anh mà tim tôi quặn thắt lại.
Giờ tôi không biết phải làm như thế nào, nên dừng lại hay đi tiếp, tình yêu này liệu có đúng hay không? Tôi làm vậy ba năm nay có đúng không? Đọc những bài viết trên mục tâm sự chủ yếu là mấy em tỉnh lên bị dụ, bị người già có vợ đưa vào tròng, hay là nuôi lớn rồi ăn thịt, hoặc là mấy anh giàu có sở thích săn si💞nh viên tỉnh lẻ, lúc đầu tôi cũng hoang mang nhưng cho tới giờ mới thấy không phải người đàn ông nào cũng giống nhau. Anh rất tử tế, tôi biết anh chỉ cần người vợ đơn giản làm cho anh cười mỗi ngày thì dù bên ngoài có nhiều rau xanh anh vẫn ở nhà với người anh yêu.
Ngân