Tôi thà chấp nhận đi làm xa mỗi ngày 20-30 km, nhưng không phải mang món nợ suốt 20 năm﷽ chỉ để mua nhà thành phố. Ở tỉnh cạnh thành phố bây giờ còn rất nhiều căn hộ diện tích 70 m2 với hai phòng ngủ, đã có nội thất đầy đủ, giá chỉ khoảng 1,3 tỷ đồng. Nếu công việc phải đi làm ở thành phố thì mỗi sáng, bạn chỉ cần chịu khó dậy lúc 5h30 để bắt xe buýt vào trung tâm làm việc, đến chiều lại bắt xe buýt về nhà.
⛦Điều này cũng giống như bao nhiêu người từ thành phố cũng phải thức dậy từ sớm để di chuyển bằng xe đưa đón nhân viên đến các khu công nghiệp ở các tỉnh lân cận hàng ngày vậy. Nhiều người ở nhà phố nhưng làm việc ở công ty trong khu công nghiệp đến nay cũng gần 30 năm mà đâu có vấn đề gì.
🍌Nếu không phải là ngành đặc thù, chỉ ở thành phố mới có việc, thì tại sao các bạn không chọn về tỉnh làm việc? Nơi công ty tôi làm việc trước đây, đồng nghiệp ở thành phố mỗi sáng cũng phải đón xe đưa rước từ 6h để đến nơi làm việc lúc 7h, ăn sáng tới 7h30 mới bắt đầu vào làm việc, đến 16h lại lên xe về thành phố. Nơi tôi sống cũng có vài bệnh viện lớn, toàn các bác sĩ từ thành phố hằng ngày đi xe đưa đón đến để về làm việc.
✅Quê bố mẹ tôi giáp ranh với Quận 2, TP HCM. Hằng ngày cũng có cả ngàn người đi xe máy vào thành phố để làm việc. Nói vậy để thấy, nghề nghiệp là mình chọn, nơi làm việc cũng là mình chọn, ở đâu cũng do mình hết. Thế nên, bạn phải biết khả năng của mình có thể sống ở đâu, để khỏi mang món nợ suốt đời.
🌱Nếu như mỗi ngày, bạn chịu khó đi vài chục km, thì mỗi năm đâu phải trả tiền lãi vay tới vài trăm triệu. Số tiền đó, nếu tích lũy chừng đó năm, có khi bạn còn làm được nhiều việc khác cho gia đình. Thậm chí, bạn có thể nghỉ ngơi sớm trước tuổi hưu để có thời gian tận hưởng những thứ mà tuổi trẻ chưa bao giờ có. Vì 'cái mác' có cái nhà thành phố mà mang nợ cả đời, cuối cùng cũng thành vô ích.
>> 20 năm gánh nợ để mua nhà vùng ven
𒈔Thu nhập tăng từ làm công ăn lương, tiết kiệm một cục mới đi mua nhà thì không thể theo kịp đà tăng giá của bất động sản. Năm 2000, lương của một kỹ sư làm cho công ty nước ngoài kà ba triệu/ tháng, giá đất lúc đó là 2,5 triệu/ m2. Nay thu nhập cùng vị trí lên khoảng 70 triệu/ tháng, nhưng giá đất đã tăng thành 180 triệu/ m2. Bạn cứ thử nhìn xem, bạn bè xung quanh mình, sau 20 làm công ăn lương, nay thu nhập được bao nhiêu thì sẽ hiểu rõ. Chỉ vài người nổi trội ở vị trí quản lý cấp cao mới có thu nhập tốt, còn lại cũng chỉ làng nhàng ở mức 30-50 triệu/ tháng.
🍨Tôi sống theo kiểu ăn chắc mặc bền, không chơi tất tay. Từ ngày biết kiếm ăn đến nay, đã 31 năm nhưng tôi chưa phải đi vay mượn ai đồng nào. Thậm chí, tôi còn cho ngân hàng mượn tiền là đằng khác. Tiền lãi dư, tôi chi phí cho sinh hoạt gia đình luôn, mỗi tháng gần 40 triệu.
🍸Vưa rồi, bạn tôi cũng rao bán căn hộ 90 m2 bên Quận 8, giá chỉ 2,5 tỷ đồng, có bảo tôi lấy để dành cho con nhỡ sau này cần làm việc ở thành phố. Thế nhưng tôi từ chối vì số tiền đó tôi có thể mua được những sản phẩm với khả năng sinh lợi tốt hơn nhiều. Với kinh nghiệm của bản thân, tôi đã cho chọn mua nhà ở tỉnh. Khi 40 tuổi, tôi đã có hậu phương thật tốt, chẳng lo lắng công ăn việc làm, chẳng sợ thất nghiệp.
☂Còn môi trường học tập của các con cũng chẳng thiếu thốn gì, chỉ sợ tôi không đủ sức để nuôi con học. Ở tỉnh, trường công lập cũng nhiều, còn trường dân lập và quốc tế chỉ sợ không có tiền để con học (học phí từ 30-300 triệu/ năm). Các trung tâm ngoại ngữ tên tuổi ở thành phố có gì thì ở đây có nấy.
ꦦNếu muốn làm ăn ở lại thành phố thì tôi đã bám trụ từ năm 1996 rồi, chứ không phải đến giờ mới suy tính. Bây giờ, nếu con cái có nhu cầu làm việc ở thành phố, tôi sẽ thuê căn hộ một phòng ngủ, gần trung tâm, giá khoảng 10 triệu/ tháng, chuyện đấy đâu có khó gì? Chứ cứ còng lưng trả nợ để mua bằng được nhà thành phố thì cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa?
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.