Từng làm chủ của "núi" tiền, 4 căn nhà mặt phố, ông chủ quầy bar lớ𒐪n nhất Hà Nội những năm 1990, Hồng Sơn bảo, chính tiền đã giết anh. Những thú vui bình thường không đủ để "ngôi sao" này giải khuây, Hồng Sơn thử vui với chất bột trắng mà giới dân chơi Hà thành ngày ấy thường giương "vây" để lấy oai với kẻ khác. "Đầu tiên là thử cảm giác, sau thì dính hẳn, dính đến mức dứt không ra, đến độ không dưới chục lần cai tại nhà, cứ chỉ sau 1 tuần bia tây tây, đôi chân cứ tự nhiên dẫn đi theo lối cái ổ chết người ấy", anh kể. Tiền của cứ đội nón ra đi. 4 căn nhà và quán bar cũng theo "làn khói trắng" bay mất. Người vợ vì không chịu nổi cảnh chờ chồng quạnh quẽ ngày này qua tháng nọ, chưa kể những tai tiếng về sự đào hoa, và không dưới đôi lần tận mắt "bắt quả tớm", đã đâm đơn 🍸ly dị. Các đạo diễn cũng dần dần không còn đặt niềm tin vào anh diễn viên quặt quẹo, chỉ rình ôm được tiền cát-xê là chạy mất dép, cũng dần rời xa... Hồng Sơn thành kẻ trắng tay, không nhà cửa, không vợ con, suốt ngày vật vờ lê la cùng các con nghiện.
Diễn viên Hồng Sơn. Ảnh: Thu Hằng |
Không chịu nổi cảnh c𒁃ậu quý tử đang lao đầu xuống vực thẳm, gia đình Hồng Sơn làm đơn lên công an, tự nguyện đưa con vào trại cai nghiện. "Tôi chẳng cảm thấy gì lúc ấy nữa. Đi cai thì cai, cũng chẳng nghĩ là sẽ thành công. Không lối thoát, ai đưa đi đâu thì đi đó", anh nhớ lại. Vậy là, một thời huy hoàng khép lại sau lưng, Hồng Sơn vào trại cai nghiện,🎃 chấm dứt quãng đời lầm lỗi mà vì nó, anh đã phí hoài tới gần 10 năm.
Trở lại với điện ảnh sau 2 năm quyết chiến với nàng tiê𓆏n trắng, Hồng Sơn như sống một cuộc đời khác, một trang đời mới không còn chút dư vị quá khứ. "Cái gì đã qua để cho nó qua đi, tôi không muốn nhớ lại, và cũng không nên quay đầu lại vì như thế dễ làm cho người ta phát điên". Quay đầu chưa chắc đã là bờ, ngôi sao một thời này đã chọn cho mình lối đi phía trước thật yên tĩnh, nhẹ nhàng không có sóng gió, và tất nhiên anh không tham vọng gì sẽ tìm lại những cái đã mất, chỉ mong một cuộc sống bình yên.
Những ngày đen tối như biến Hồng Sơn thành con người khác hẳn. Hồng Sơn bảo, anh từ bỏ được quá khứ "vật vờ" không chỉ đơn giản nhờ nghị lực, bởi chẳng mấy ai lỡ dính vào heroin mà thoát ra nổi, mà anh tìm lại được mình chính là nhờ sự can thiệp🍸 của yếu tố tâm linh. Hơn một lần tự sát không thành, anh tin trên đời có sự hiện diện của tâm linh, và vì niềm tin ấy, Hồng Sơn quy♊ết tâm dứt khỏi sức quyến rũ chết người của làn khói trắng.
2 năm trên trung tâm cai nghiện, Hồng Sơn có thời gian nghiền ngẫm, vỡ vạc ra nhiều điều. Ma túy lấy đi của anh tất cả: tiền tài, danh vọng, hạnh phúc gia đình. Hai ngày sau khi lên trại, bố anh qua đời. Sự ra đi ấy có phần không nhỏ do nỗi buồn đau mà cậu con trai duy nhất gây ra cho bố. Sau một tháng "mờ mắt" cai nghiện, Hồng Sơn mới được biết tin bố mất. Cô con gái mới 11 tuổi khi cha mẹ chia tay, mẹ mải mê kiếm tìm hạnh phúc, bố "bận" chiến đấu với những cơn vật, cứ lang thang ở hết nhà bác lại đến nhà cậu... Nỗi ân hận dày vò, Hồng Sơn từng bước đứng lên. Hai tháng đau đớn dứt cơn, hai năm cố gắng tránh xa cái chết trắng, giờ đây Hồng Sơn trở về với đời thường, tự tin 🍷sống những ngày tiếp theo trong thanh thản.
"Những ngày đầu mới về thật khủng khiếp. Cô con gái thuê cho bố một căn phòng giá 200.000 đồng, gián chuột chạy lăng xăng. Mỗi ngày 10.000 đồng, con gái phát lương cho bố theo tuần. Đưa tiền đầu tuần, đến ngày thứ 3 đã hết, thế là tôi cứ trường kỳ mỳ tôm. Nghĩ lại đến giờ vẫn sợ", Hồng Sơn kể. Không chỉ đơn giản cái khổ nhìn thấy được, điều khiến anh cảm thấy bí bách nhất là một tương lai mờ mịt phía trước. Ai dám tin một con nghiện, dù trước đó anh ta cũng là một "đại gia"? Không tiền, không nghề nghiệp, không lòng tin, 8 tháng trời Hồng Sơn chỉ sống trong 4 bức vách, bức bối tưởng chừng phát điên. "Bi kịch đôi khi do chính mình tạo nên. Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng nhân cách tìm lại đến bao giờ. Đó là cái đau nhất và lớn nhất mà tôi mất đi vì ma túy". Tro🍸ng lúc tưởng như không lối thoát ấy, bỗng một ngày đẹp trời, đạo diễn Cường Việt tìm đến Hồng Sơn, tin tưởng giao cho anh vai diễn. Từ đó, giới giải trí lại xuất hiện tên của Hồng Sơn sau bao năm vắng bóng.
Như người trong rừng rậm tìm thấy ánh sáng cứu rỗi, Hồng Sơn bước ra ngoài, vẫn với mặc cảm tự ti. Bạn bè đồng nghiệp mới nhìn thấy, chỉ chỏ nói 🌜năng này nọ khiến anh bị tổn thương. Nhưng vượt qua tất cả, Hồng Sơn quyết chí làm lại cuộc đời bằng chính công việc mà anh gắn bó trước khi mất tất cả. "Nhờ trời, dù ảnh hưởng của ma túy khiến tôi đôi khi như mất trí nhớ, nhưng với điện ảnh, tôi diễn như chưa từng gián đoạn bao giờ, lời thoại chỉ cần đọc qua là thuộc. Diễn xuất có lẽ đã ăn vào máu, trở thành bản năng của tôi". Và chính nhờ cái bản năng ấy, cộng với sự trải nghiệm cuộc sống chìm nổi của chính mình, Hồng Sơn diễn ngày càng mặn mà, thuyết phục hơn. Các hợp đồng phim đến với anh dày đặc. Suốt từ Tết tới giờ, công việc cuốn anh đi triền miên. Điều này khiến Hồng Sơn rất vui, dù nhiều lúc sức ép khiến anh vô cùng mệt mỏi. Mỗi chiều, anh giải trí bằng cách uống bia với bạn bè, "mà phải là những người bạn thực sự, chứ không phải bạn nghiện đâu", Hồng Sơn nhắc khéo.
Dù tiền kiếm được giờ đây chỉ đủ để trang trải cho cuộc sống thường nhật, không còn "tiền hô hậu ủng" như ngày xưa, nhưng Hồng Sơn không vội vàng, không nao núng. Tình yêu của cô con gái mạnh mẽ mà anh vẫn yêu thương gọi là "dũng sĩ", giờ là sinh viên Đại học Mỹ thuật, luôn là động lực tiếp cho anh sức mạnh để chiến đấu với khó khăn khi quyết tâm làm lại cuộc đời. Nghĩ lại thời "hoàng kim" xưa kia, Hồng Sơn coi đó là những ngày nghịch ngợm, mà lẽ ra nếu biết giữ gìn, anh đã không phải trả giá đắt như thế này. "Cũng thật may mắn vì vẫn còn những người bạn tử tế, sẵn sàng giúp đỡ khi thấy tôi rớt vào vũng bùn. Tôi sẽ làm lại bằng tất cả cố gắng. C𝓀òn được đến đâu, điều đó phụ thuộc vào ông Trời".
Ấp ủ ước mơ trở thành ông chủ🐽 nhỏ của một quán cà phê với phong cách riêng, Hồng Sơn đang gom góp để có thể thực hiện dự án này vào năm sau. Không chỉ thế, ý tưởng về một kịch bản phim, với nhân vật chính có cuộc đời từa tựa tác giả, cũng đang được Hồng Sơn nung nấu, chờ ngày kết trái. Không quá mơ đến hạnh phúc trọn vẹn, nhưng Hồng Sơn vẫn mong sẽ có ngày tìm được người phụ nữ sẵn sàng hiểu và thông cảm với mình. Mái ấm ấy sẽ tràn đầy tiếng cười. Trải qua sóng gió, sự bình yên và thanh thản là liều thuốc khiến mọi nỗi đau được nguôi ngoai, chôn chặt. Anh nghiệm ra rằng: "Những cái bên ngoài chỉ là phù du, chóng qua. Hạnh phúc, sung sướng nằm trong khối óc và trái tim mỗi người".
Lê Bảo