Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng, nằm ngoài những định nghĩa sáo rỗng, vượt qua mọi biên giới của màu da và sắc tộc. Dù bạn là ai, cuộc đời đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ, nhưng người dành trọn tình yê꧑u𒊎 thương, bên bạn lúc khó khăn và ảnh hưởng đến cuộc đời bạn nhiều nhất chắc chắn là mẹ.
Nếu không có những trường hợp ngoại lệ, thì câu nói "đi khắp thế gian không ai tốt bằng 💎mẹ" mặc nhiên sẽ trở thành chân lý. Tôi may mắn vì mình thuộc về chân lý ấy, tôi hạnh phúc vì được là con của mẹ.
Mẹ tôi - một người phụ nữ với những nét thuần Việt đặc trưng của phụ nữ truyền thống. Sự hiền hậu và chân chất của một cô thôn nữ miền Tây s🉐ông nước đã làm động lòng anh bộ đội giải phóng quân từ miền Bắc vào giải phóng miền Nam, chính là cha tôi sau này.
Ký ức mơ hồ✤ của năm tháng tuổi thơ tôi✤ được định hình rõ nét theo những chuyện mẹ kể lại. Năm đó vừa sinh tôi được vài tháng, cha tôi đã đi làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, một mình mẹ ở lại chăm sóc 2 con nhỏ cùng mẹ chồng già yếu.
Những năm tháng của thời bao cấp thiếu thốn đủ thứ, mẹ gồng mình trở thành trụ cột gánh vác ♈mọi thứ trong gia đình. Hàng đêm, bóng mẹ cô độc trải dài trên vách dưới ánh đèn dầu le lói, chịu thương chịu khó làm thêm việc xếp túi giấy, bên cạnh đồng lương hạn hẹp để lo cho chị e💃m tôi được ăn học đủ đầy.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ ướt sũng dưới cơn mưa nặng hạt cuố꧟i mùa trên chiếc xe đạp cũ kỹ đang hối hả về nhà, bên khung cửa sổ là 2 chị em tôi đứng ngóng mẹ cũng ướt sũng vì mưa tạt, thế rồi 3 mẹ con không nói lời nào chỉ biết ôm nhau khóc nức nở. Lúc nhỏ tôi không thích ăn cá, vì hết tiền mẹ đành lòng bán chiếc nhẫn hồi môn bà ngoại tặng cho𝄹 mẹ để mua món mà tôi thích. Mỗi lần tôi bệnh, mẹ thao thức cả đêm không ngủ vì lo lắng.
Mẹ luôn dành tꩵất cả những điều tốt đẹp nhất cho các con, mẹ chắt chiu dành dụm từng đồng để lo cho chị em tôi được bằng bạn bằng bè, còn về phần mình mẹ "tự thưởng" cho bản thân những điều thiệt thòi. Không có cha ở nhà, mẹ thay cha làm tròn bổ🧜n phận với dòng họ 2 bên nội ngoại.
Liều thuốc tinh thần duy nhất cho mẹ là sự trưởng thành của các con cùng những lá thư tay thưa൲ thớt của cha từ vùng đất xa xôi tuyết trắng với ngàn thông. Những năm tháng khó khăn của tuổi thơ cũng qua đi, năm đó cha tôi về nước, mang theo rất nhiều những món quà ngoại quốc xa lạ m🧜à tôi chưa bao giờ được thấy trước đó.
Kinh tế gia đình khá hơn, nhưng cái♒ nết cần kiệm dường như đã bám rễ trong tính cách của mẹ, mẹ vẫn không dám nhận những điều tốt đẹp cho bản thân, tất cả đều dành hết cho gia đình. Có lẽ những điều đó mâu thuẫn với tính cách phóng túng dường như thuộc về bản chất của nghệ sĩ như cha tôi, nên những mâu thuẫn giữa cha và mẹ ngày một khoét sâu hơn bằng những trận cãi vã.
Trong màn đêm tôi nghe tiếng mẹ khóc dù rất nhỏ, nó ám ảnh và định hình một suy nghĩ trong tôi từ thuở niên thiếu: "Tôi sẽ không bao giờ làm mẹ khóc". Mẹ dạy bảo chị em tôi tất cả🌱 những điều hay lẽ phải trong cuộc sống, dù chị em tôi phạm lỗi gì mẹ cũng đều dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên🐽 nhủ và phân tích.
Từ nhỏ đến giờ mẹ chưa bao giờ đánh tôi ౠmột roi nào, mẹ luôn tâm niệm "đánh đòn con cái, con đau một còn mẹ đau đến mười lần". Ngoài xã hội, mẹ đảm nhiệm một công việc mang tính chất bảo vệ giai cấp lao động, mẹ luôn đấu tranh, đòi quyền lợi cho giai cấp công nhân và người lao động, mẹ luôn là tấm gương cho tôi noi theo khi sống và cống hiến cho cộng đồng.
Năm đó, tôi thi đậu vào một trường thuộc đại học quốc gia cũng là lúc mẹ nghỉ hưu, hành trang tôi mang theo cũng chỉ là suy nghĩ từ thuở bé: "Tôi sẽ không bao giờ làm mẹ buồn". Nhờ suy nghĩ đó tôi vượt qua được những cám dỗ của cuộc s𝐆ống thị thành phồn hoa.
Khi tôi được học bổng làm nghiên cứu sinh ở châu Âu, mẹ vui nhưng lo lắng đủ thứ nếu tôᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚi rời xa mẹ, trong mắt mẹ tôi luôn là một đứa trẻ không có ngày trưởng thành. Nhưng tôi đủ tinh tế để nhận ra ánh mắt mẹ phảng phất nét buồn, tôi đã không làm như cha năm xưa, tôi quyết định ở lại làm nghiên cứu sinh trong nước để được bên cạnh và chăm sóc cho mẹ.
Đến hôm nay có đầy đủ các cháu nội ngoại, dù đã cao tuổi mẹ tôi vẫn dành tình yêu thương và sự ân cần cho các cháu, đứa nào cũng đòi ngủ với bàไ. Con tôi bệnh, mẹ cũng thức suốt đêm không ngủ cùng tôi để lo cho cháu. Có lần tôi nghiêm khắc phạt đòn con tôi, vậy mà mẹ trách "từ xưa tới giờ mẹ có bao giờ đánh con không?" và giận tôi cả tuần. Nhìn mẹ dỗ dành và yêu chiều bọn trẻ, đôi khi tôi mong mình bé lại để lại được cảm nhận trọn vẹn sự ấm áp bao dung đong đầy yêu thương trong vòng tay và lời ru của mẹ...
Trong vô số điều kỳ diệu, điều kỳ diệu nhất với tôi là được làm con của mẹ. Để mỗi năm, lại trân t♏rọng cài lên ngực áo mình một đóa 💖hoa hồng đỏ thắm rồi lặng lẽ nhìn màu hoa trắng suy tư. "Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không".
Nguyễn Thanh Hoàng