Người ta nói: Ngọc Diệp “sến”
Không màu mè không phải là tôi. Tôi không thích trang điểm hay mặc đồ chỉ một màu duy nhất. Tôi là người vui vẻ, hoạt bát, sôi động nên những gam màu đó giúp tôi thể hiện tính cách của mình. Đôi lúc bạn bè hay chọc ghẹo tôi là tắc kè bông và tôi thấy thích cái tên đáng yêu đó. Màu mè thì mới là Diệp, không màu mè thì chán lắm! Tôi dám tuyên bố quần áo của tôi không thiếu bất kỳ màu sắc nào. Nhiều người lại bảo tôi khùng, nhưng tôi thấy đó là cách giúp mình không bị lẫn vào đám đông. Ngoài ra tôi còn thích đeo cả mớ phụ kiện, vòng vèo, bông tai, dây cổ lấp lánh. Có người bảo: “Sến quá”. Nhưng kệ, như thế mới là Đinh Ngọc Diệp.
Người mẫu Đinh Ngọc Diệp. Ảnh: VnMedia. |
Người ta nói: Ngọc Diệp sống cùng một đại gia giàu có
Tôi sống cùng đại gia… đình: nội ngoại, cô dì, chú bác gần hai mươi hai người. Tôi thích ở nhà của mình, trong phòng của mình. Ở đó, tôi thích nằm dài trên giường ngắm hai chiếc tủ đựng đầy quần áo. Còn bây giờ, không chỉ hai cái tủ nữa, mà là hai cái tủ cộng một cái thùng giấy và hai chiếc va-li quần áo sau thời gian đóng phim Hoa dã quỳ.
Sống với đại gia thì mười một giờ đêm về sẽ không bị gọi về nhà. Còn hai “đại gia” ở nhà tôi, đi chơi mà gọi điện không được thì sẽ bị la một trận. Tuyệt đối không được ngủ ngoài đường.
Trong mắt bố mẹ, Diệp luôn là trẻ con. Khi có bạn trai rồi, bố mẹ cho đi chơi khuya hơn một tí, nhưng khuya quá là cả hai đứa đều bị “nổ tung” điện thoại.
Người ta nói: Ngọc Điệp rất “vơ-đét”
Tôi không phải là vơ-đét, mặc dù một tháng tôi có thể kiếm được hơn hai mươi triệu đồng. Tôi đến với nghề người mẫu bằng cái duyên, chứ không coi đó là nghề chính. Muốn được gọi là vơ-đét thì phải tâm huyết và phấn đấu nhiều. Theo tôi, vơ-đét là chị Ngọc Thúy. Chứ cao một mét sáu mươi sáu, có thể gọi là lùn nhất trong làng người mẫu như tôi mà la toáng lên là vơ-đét thì người ta cười vào mặt.
Đinh Ngọc Diệp mong có đôi mắt đẹp hơn
Tôi cũng có thể hiểu chữ vơ-đét ở đây ý nói Ngọc Diệp rất là “sao”. Không, tiếp xúc thì mới biết, đứng từ xa thì làm sao biết Ngọc Diệp như thế nào. Ngọc Diệp bình thường ra đường vẫn quần shorts, áo hai dây, ngồi gặm chân gà!
Người ta nói: Ngọc Diệp có bạn trai giàu nên không cần tiền
Mỗi tháng, tôi tập trung vào một công việc. Tháng này thì làm báo nhiều, tháng sau thì đi diễn hoặc quảng cáo và bây giờ là đóng phim…
Thu nhập của tôi phụ thuộc vào những công việc này. Tôi có tay chân, có sức khỏe và khả năng kiếm tiền tốt thì không cần xài tiền của bạn trai. Tôi tự tin rằng cho đến bây giờ, mình có khả năng nuôi sống được bản thân và giúp được gia đình.
Tất nhiên tôi cần tiền chứ. Mười tám tuổi, tôi đã xin bố mẹ đi làm thêm để kiếm tiền. Tôi phát tờ rơi trong siêu thị mỗi ngày được bảy mươi nghìn đồng. Rồi bán nón Sơn, làm thu ngân, bán hàng Nino Maxx và làm người mẫu cho báo Mực Tím.
Từng cực khổ kiếm tiền nên tôi biết giá trị của đồng tiền. Tài sản bây giờ của tôi là chiếc xe @ và ít tiền để dành ngân hàng. Tôi sẽ dành dụm mua trả góp căn nhà chung cư nữa là xong.
Ngọc Diệp đăng quang Hoa khôi ĐHQG TP HCM. Ảnh: Tuổi Trẻ. |
Nhiều người không tin cô tốt nghiệp khoa báo chí và từng làm phóng viên
Từ nhỏ, tôi đã học chuyên văn. Ba tôi là thày giáo dạy văn nên tôi được dạy và học môn này rất đàng hoàng. Tôi thi đậu khoa Ngữ văn - Báo chí, trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn là do nỗ lực.
Tuy đã tốt nghiệp Đại học và từng làm báo nhưng so với cả nhà, tôi là đứa kém cỏi nhất. Lỗ hổng kiến thức cơ bản hơi bị to. Cũng may tôi có ba và anh trai luôn kèm cặp.
Người ta nói: Ngọc Diệp bây giờ có nhiều thứ nên bất cần
Tuổi thọ của nghề người mẫu không cao. Còn điện ảnh, thực sự sau khi đóng phim xong, tôi cảm thấy khá mệt mỏi. Chưa được đào tạo chuyên môn mà đóng phim thì không biết có phát triển được hay không.
Tôi nhận được nhiều lời mời làm PR, sales, quảng cáo nên phải suy nghĩ để chọn lựa công việc nào tốt nhất cho mình. Ở mỗi giai đoạn, mình phải tìm cách nâng giá trị của mình lên. Đến giờ này, tôi vẫn nhận được những cuộc điện thoại: "Em ơi, hôm nay anh có sô phát tờ rơi". Nhưng tôi từ chối. Hãy tưởng tượng tôi đang đứng trên một chiếc thang máy. Thang đang đi lên, chẳng lẽ tôi lại chạy ngược xuống? Tôi biết thang máy của mình chạy hơi chậm. Không sao. Tôi sẽ cố gắng làm cho nó nhanh hơn. Nhưng một khi nó không chạy nữa thì tôi chấp nhận đi bộ xuống, làm lại từ đầu.
Bạn bè đồng nghiệp bảo Ngọc Diệp bị khùng
Đúng! Có những khi tôi rất thất thường. Tôi sống và làm việc theo cảm hứng: lúc vui quá, lúc buồn nhiều. Đôi lúc tôi thích làm thật nhiều việc, có khi lại bất chợt buồn, nằm bất động từ sáng đến chiều coi phim và đọc truyện.
Một vài người bạn trong nghề nói tôi không có đầu óc, khá hời hợt và đôi khi đùa hơi… nham nhở. Không sao cả, đầu óc để dành cho công việc. Đi chơi thì phải khùng, phải quậy tưng lên. Mà biểu hiện tột đỉnh của sự khùng đấy là… mặc đồ lung tung trong một ngày: lúc jean rách rưới, lúc cowboy, lúc màu sắc, lúc váy, lúc quần ôm…
"Diệp sống lạc quan, thích cười nhiều để mang lại niềm vui cho mọi người". Ảnh: VnMedia. |
Người ta nói: Diệp không biết khóc, chỉ biết cười
Ai cũng nói tôi lạc quan lắm nhưng thực ra tôi có thói quen chỉ khóc một mình. Tôi không muốn bất kỳ ai nhìn thấy mình khóc, kể cả ba mẹ. Chắc tôi là người bướng bỉnh. Từ nhỏ, đi học mẫu giáo đã cãi lời cô giáo. Cô đánh, bạn nào cũng khóc. Nhưng Đinh Ngọc Diệp thì không, về chỗ rồi mới vào toilet khóc một mình.
Diệp sống lạc quan, cười nhiều để mang lại niềm vui cho người khác. Mình buồn, mình khổ mà để người khác thấy thì khổ hơn. Tôi không để nỗi buồn gặm nhấm mình.
Có một lần, tôi bị la mà phải khóc. Khóc trước mặt ba mẹ. Chẳng là tôi đi chơi khuya, ham vui, tắt máy không về. Ba mẹ không nhìn mặt tôi ba ngày trời.
Sau đó, tôi muốn xin lỗi nhưng vì bướng bỉnh và sĩ diện nên không thể năn nỉ. Cuối ngày, đợi mẹ ngủ, tôi viết một bức thư dài gần bốn trang giấy và đặt trên bàn để sáng ra mẹ đọc. Tối đó, tôi nhận thư hồi âm của mẹ, cũng gần bốn trang giấy với những lời khuyên chân thành và đầy tình thương. Lúc đó, tôi mới nhận ra lỗi của mình. Bây giờ, làm việc gì tôi cũng cố gắng để không hối hận về sau.
Người ta cũng bảo: Ngọc Diệp yêu rất dễ
Tôi thích yêu bằng cả tấm lòng. Tôi từng nói “Em yêu anh” và đã nghe “Anh yêu em” cũng nhiều rồi nhưng không chán. Nghe từ nhiều người khác nhau thì… không vui chút nào. Một khi đã cho người ta cơ hội thì tôi mới chấp nhận nghe “Anh yêu em”.
Mới chỉ là bạn bè mà nhắn lung tung: “Anh yêu em” là tôi gọi lại ngay: “Yêu là thế nào? Anh biết gì về em, em biết gì về anh mà yêu nhau”. Để kết được thành đôi, phải có thời gian.
Thế còn lời đồn: Ngọc Diệp vừa chia tay người yêu đã có người yêu mới?
Bạn thôi. Chúng tôi sẽ cùng đi Hong Kong tháng tới. Tôi đang mơ một ngày có thể vòng quanh thế giới cùng người đàn ông đích thực của lòng mình.
(Theo Thế Giới Văn Hóa)