Hôm nay tôi muốn trải lòng thêm về chuyện tiết kiệm và cái nhìn của mọi người đối với tôi trong thời gian qua. Có nhiều lúc nghĩ lại, tôi rất giận bản thân, tại sao có thể tiêu xài phung phí đến như vậy. Vừa rồi khi ngồi lục lại lịch sử tin nhắn của ngân hàng chuyển lương, tôi giật mình vì𒉰 có thời gian xài tiền như nước. Đó là khi tôi chưa đặt ra mục tiêu phải tiết kiệm. Vì vậy, thời gian trước đó (khoảng vài tháng) tôi không hề để dành dù lương khá cao so với mặt bằng chung. Cũng may tôi thức tỉnh kịp thời, biết lo nghĩ xa hơn, dần học cách quản ꦇlý tài chính cá nhân sao cho hợp lý hơn.
Gần đây, tôi bị một đồng nghiệp nam (lớn hơn khá nhiều tuổi) tỏ thái độ sân si. Anh ta đã làm ở công ty 15 năm rồi, trong khi tôi mới làm hai năm. Anh không tích lũy gì vì theo như lời kể của anh thì 15 năm rồi vẫn chưa có tiền mua nhà, đang ở nhà thuê. Tôi không muốn bàn gì nhiều về a𝓡nh vì mua nhà hay không là do kế hoạch và mục tiêu sống của mỗi người. Riêng tôi, hiện tại 26 tuổi nhưng đã để dành được một khoản tiết kiệm, mục tiêu hàng ngày của tôi là trích tiền lương bỏ vào tài khoản tiết kiệm để dành mua nhà trả góp sau 3 năm nữa. Thế nhưng, khi thấy cuộc sống của tôi như vậy, anh tỏ vẻ không hài lòng.
Mọi câu chuyện liên quan đến tiền lương thưởng anh đều đẩy đưa câu chuyện đi xa hơn, hay soi mói tôi. Đại khái tôi thường phải nghe những câu chế giễu như: "Để dành tiền mua được mấy viên gạch rồi", "Sao em ở phòng trọ nhìn cũ kỹ và dơ thế, không sang trọ🦋ng chút nào", "Ít thấy em ăn uống gì, chắc để dành tiền mua vàng", "Thường cuối tuần em làm gì". Khi tôi bảo đi chợ, nấu ăn và dọn dẹp phòng thì anh bảo: "Không đi đâu chơi sao, còn trẻ phải r𒉰a ngoài nhiều chứ, hay lại sợ tốn tiền"? Nói chung tôi cực kỳ khó chịu với những câu hỏi thiếu lịch sự như thế nhưng không biết đáp trả lời thế nào, đành im lặng cho qua.
Vừa rồi, công ty tôi có thưởng kinh doanh quý I cho toàn bộ nhân viên, đương nhiên tôi cũng có trong danh sách. Anh lại sân si và đố kị tiếp để dò xét xem tôi dùng khoản tiền đó làm gì. Tôi nói sẽ trích một phần mua vàng tiết kiệm, phần còn lại biếu bố mẹ, cho ông bà vui. Anh nói sẽ mua một chiếc điện thoại xịn mới raꦆ, xem như phần thưởng dành cho bản thân. Tôi cảm thấy hết sức bình thường vì không phải người cuồng các dòng điện thoại đời mới. Với tôi, cứ điện thoại nghe gọi được là tốt rồi.
Như ở bài viết trước tôi đã chia ꦏsẻ, bản thân là mẫu người hướng nội, thích ở nhà hơn là đi du lịch hay ra ngoài dạo chơi. Vì vậy, tôi có niềm đam mê đặc biệt với căn nhà. Tôi vừa xây xong một căn ở quê cho bố mẹ, đang dồn toàn tâm toàn lực cho căn nhà của riêng mình. Tôi phải làm sao để có thể sống an yên khi việc tiết kiệm của mình không hề phiền lòng đến ai, cũng không vay mượn hay nhờ vả ai. Cớ sao mọi người cứ thích đào bới sâu vào cuộc sống của tôi? Tôi không hiểu nổi, mộ🌼t người đàn ông sao có thể sân si quá mức với tôi như vậy. Trước đây anh bảo với tôi là đang sở hữu trên 10 cuốn sổ hồng, ngoài tiền lương hàng tháng ra vẫn có đầu tư thêm vài miếng đất bên ngoài; thú vui là sưu tầm đồng hồ hàng hiệu và nước hoa. Vậy tại sao anh không có tiền mua nhà Sài Gòn để ở?
Rất mong nhận được sự đồng cảm của quý độc giả, tôi nên im lặng hay phản ứng lại. N🐲ếu phản ứng lại thì theo cách nào c💯ho văn minh?
Ngọc
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.