Tôi vẫn nhớ những ngày ngồi bên bờ sônℱg Thames, ngắm dòng người qua lại mà 🦂nghĩ về chặng đường đã qua của cuộc đời mình...
18 tuổi, tôi đã được gì? Và mất những gì? Tuổi 18, có lẽ, cho tôi những ngày được ngồi dưới bầu trời London, rúc mình trong chiếc áo ấm, với ly Starbucks nóng hổi và tự nhủ cuộc đời này thật tuyệt biết bao! Tuổi 18 lại cướp đi của tôi những ngây ngô khờ dại của t⛄uổi trẻ.
Đã đến thời k༒hắc tôi phải trưởng thành để mạnh mẽ bước tiếp giữa cuộc đời này.. Không thể trẻ con thêm nữa. Tuổi 18 cho tôi những ngày tự cho phép mình mộng mơ💎, cho phép mình khám phá, cho phép mình dám thử và chấp nhận sai lầm..
Và tuổi 18, bảo tôi phải rời xa vòng tay che chở của bố mẹ, đến với London này, đến với thành phố sương mù với hết thảy can trường và nhiệt huyết mà tôi đã đi qua.. London trong trái tim tôi, ngỡ như là một điều kì diệu. Giữa thành phố tấp nập này, cái ồn ã rất khác một Sài Gòn lúc nào cũng💧 phố đông người qua mà tôi đã trót yêu những ngày tuổi trẻ, London cho tôi những góc lặng thinh ngắm nhìn dòng người xuôi ngược đi qua, nép mình qua ô kính, tôi chỉ ước mình như được hoà tan vào những bông tuyết đang rơi ngoài kia, để lòng nhẹ tênh, để có thể thảng hoặc không phải đau thêm trước những đau thương của kiếp vô thường.
Cũng chính tại nơi đây, tôi được vực dậy bởi dẫu mọi chuyện có khó khăn thế nào, người ta vẫn chẳng tiếc nụ cười giúp đỡ chàng trai ch🐼âu Á như tôi những ngày đầu đặt chân đến xứ sở xa lạ này. London lạnh hơn Sài Gòn nhiều lắm. Nhưng cái tình mà tôi đã trót trao cho nơi đây trong những ngày ngắn ngủi ghé chân qua có lẽ sẽ mãi vấn vít trong tâm 🌜trí. 18, 19 rồi 20 tuổi.
London ơi, bao giờ mới gặp lại? Đến bao giờ chúng ta mới có cơ hội ngồi lại bên nhau một lần nữa? Bên dòng sông Thames, bên dòng kí ức thanh xuân ngày đêm rần rần trong ý nghĩ, bên dòng cảm xúc cứ chực trào vì thương, vì nhớ.. London trong tôi không phải là một cái tên cũng chẳng phải là một điểm đến mong ước cඣủa đời người mà đó là miền kí ức, cả đời chẳng thể nào quên...