Người gửi: Đào Hải Anh
Gửi tới: Ban Thế giới
Tiêu đề: Em khóc vì anh....
Anh Tuấn!
Chúng ta không quen nhau. Đến bây giờ đọc tin tức trên này em mới biết anh và em đều là cựu học sinh trường Kim Liên. Thậm chí cấp II em còn học ở trường THCS Khương Thượng gần nơi anh sống. Tuy anh sinh năm 84, em sinh năm 87, khi em vào trường Kim Liên thì anh đã tốt nghiệp trước đó lâu rồi. Nhưng anh biết không, khi nhìn ảnh anh em có cảm giác chúng ta quen nhau từ lâu lắm, lâu lắm rồi. Hãy cho em được nói những lời tâm huyết.
Anh Tuấn!
Sự thực là em viết những dòng chữ này trong nước mắt. Em không còn nhìn nổi trên bàn phím là những chữ gì, em không thể nén nỗi đau trong lòng mình khỏi bật ra thành tiếng nấc. Không, em không thể! Tại sao vậy anh? Khi mới nghe tin một sinh viên Việt Nam bị giết tại Nga em đã không khỏi bàng hoàng, và càng xót xa xen lẫn căm phẫn hơn nữa khi hiểu rõ tất cả. Anh biết không, ở nơi xa xôi lạnh lẽo này em mới thật sự thấu hiểu thế nào là tình nghĩa cộng đồng xa xứ, thế nào là nỗi nhớ quê hương, xứ sở, nỗi nhớ gia đình, bạn bè, nhớ da diết tổ quốc. Em khao khát được trở về bên vòng tay người thân, bạn bè, được tổ quốc ôm ấp, vỗ về..... Mỗi ngày qua em đều cảm nhận rõ rệt sự thiếu thốn tinh thần, sự trống vắng trong cõi lòng. Tâm hồn em tan nát thành triệu mảnh khi một người Việt nào đó ở một nơi nào đó gặp chuyện chẳng lành, dù em quen hay ko quen, dù em quý hay không quý.
Anh Tuấn!
Em viết những dòng này chỉ để gửi tới hương hồn anh một tấm lòng, một tâm hồn, tình cảm, cho dù anh đã trở về cát bụi. Anh Tuấn..... anh Tuấn ơi...... anh có nghe em nói ko? Em tin anh sẽ nghe thấy những điều em nói, nhìn thấy những điều em viết, anh sẽ hiểu. Cái chết của anh oan ức quá, anh chết tức tưởi quá. Em không biết nói gì đây. Em đau nỗi đau như chính người thân của mình bị giết, em không thể diễn tả cảm giác đang ở trong em lúc này. Anh còn quá trẻ, 20 tuổi, còn biết bao hứa hẹn tương lai, còn biết bao hy vọng của mẹ của anh chị, của bạn bè, của thầy cô, họ hàng. Em căm thù những kẻ đã nhẫn tâm tước đoạt sự sống của anh. Bọn chúng đáng chết hàng nghìn lần! Bỗng chốc anh mất tất cả, mẹ anh rồi sẽ ra sao? Em không tin mạng người lại rẻ đến mức pháp luật có thể cho qua dễ dàng. Pháp luật sẽ phải nghiêm trị để sự công bằng còn có ý nghĩa. Mạng người quý giá, người ta chỉ được sống một lần duy nhất thôi, không ai có quyền cướp đi sinh mạng người khác một cách tàn ác như vậy. Không! Không bao giờ!
Anh Tuấn!
Chúng ta không hề quen biết nhau. Em đang học năm cuối phổ thông tại Matxcơva và trong tương lai sẽ trở thành sinh viên. Em không biết mình sẽ còn phải ở lại nước Nga này bao lâu. Em đau lòng quá!. Em không muốn tin nước Nga này lại như vậy. Trong trí óc em Nga là đất nước của những con người nhân hậu, tốt bụng, là đất nước Xô Viết năm nào, là đất nước của Lê-nin, của Hồng quân vinh quang. Không lẽ nào! Giờ đây em còn biết nói gì nữa? Tất cả đã trôi vào quá khứ. Giới trẻ đã lãng quên tất cả, đã đánh mất tất cả những giá trị tốt đẹp vốn có.
Anh Tuấn!
Em thật sự không thể viết thêm gì n𓆏ữa. Em sẽ phát điên lên mất! Anh Tuấn, dù không hề biết nhau, dù chưa từng nói chuyện một lần, cũng chưa một lần gặp mặt, nhưng em xin anh, anh hãy coi như anh có một người em gái là em, có được không. Em cầu mong linh hồn anh an nghỉ, rồi anh sẽ thấy cái chết của anh không thể bị chìm vào quên lãng. Nó sẽ không bao giờ là vô ích cả. Anh Tuấn ơi, nếu có kiếp sau em sẽ cầu xin ông trời cho em làm em gái anh để mãi mãi bên cạnh anh.
Hãy nghe những điều em nói anh nhé! Mong anh ở nơi xa kia hãy nh🌱ắm mắt.
Hải Anh - CP