Tôi có cậu em trai học lớp mười và mắc bệnh HIV. Năm nay là 35 năm ngày cưới của bố mẹ tôi. Tưởng sẽ có một năm yên bình, vui vẻ, làm buổi kỷ niệm 35 năm, nhưng mọi thứ tan tành sau khi cả nhà phát hiện em trai bị HIV. Tôi phát hiện em mắc bệnh sau một lần em quên đăng xuất tài khoản mạng xã hội trên điện thoại của bố. Em thích con trai và đã quan hệ với nhiều người, có người là qua đường, có người gọi là người yêu. Người yêu hiện tại của em mổ ruột thừa, và phát hiện mắc bệnh nên đã nhắn tin꧟ cho em. Tôi đoán em mình lây bệnh cho người yêu, nhưng không thể biết mắc bệnh từ khi nào.
Ngày hôm đó, tôi không tin vào mắt mình, nhìn đi nhìn lại chữ HIV ấy rồi tự đặt bao nhiêu câu hỏi trong đầu đến nỗi không ngủ được. Tôi không biết nên nói cho gia đình hay giữ cho riêng mình. Nhưng sau vài ngày, thấy thật sự✱ không chịu đựng được nữa, tôi đành dẫn em đi khám bện▨h, kết quả thật sự là điều tôi vẫn không muốn tin. Ngày báo cho cả gia đình, bố mẹ không một lời chửi mắng, chỉ tự trách bản thân vì nuông chiều, vì thương mà lơi lỏng em, để em thành ra như vậy. Không một ai hay biết em biết chuyện tình dục, biết chụp ảnh lén phần nhạy cảm của người con trai khác rồi bàn về chuyện đó, xem những video sex đồng giới,...
Trước câu chuyện em trai bị bệnh, tôi đã lờ mờ đoán được giới tính của em. Tôi nói chuy𓆏ện nhẹ nhàng với em tới bốn năm lần, mỗi lần nói chuyện, em lại khóc lóc, quỳ gối van xin, mong ꦍtôi tha thứ mà không nói ra. Nhưng không ngờ, câu chuyện lại đi xa quá.
Trước đây, trước mặt mọi người, em là đứa em thảo, ngoan ngoãn, cái gì cũng để dành cho các chị. Cuối tuần thường hỏi các chị về kh𒈔ông để em chơi cùng, rồi làm món sở trường cho ăn. Em luôn sẵn sà♊ng phụ giúp các chị công việc. Nhưng sau này, có lẽ từ năm 2021, khi được tiếp xúc với điện thoại nhiều hơn và vào tuổi lớn, em thay đổi, cục tính hơn, coi thường bố mẹ, giấu mọi người nhiều hơn, nói dối thành thói quen mà với người không quen sẽ không biết em đang nói dối.
Em chưa từng mở vở ra học hành ở nhà nhưng ở lớp vẫn luôn được đánh giá khá, cũng không phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng mà ở nhà lo cơm nước. Nhưng những hôm không biết làm gì sẽ nằm dài trên sofa xem tivi, xem ca nhạꦗc Kpop và mỗi khi bố mẹ sai việc gì là cộc cằn, nhăn nhó. Có lần em đi làm phục vụ để kiếm tiền mua điện thoại riêng như꧂ng chị chủ quán không tốt, đợt đó em bị ốm một trận rất nặng nên nghỉ. Sau này tôi mới biết, thì ra em bị virus HIV tấn công nên lúc đó ốm nặng, lúc nào cũng sốt 38-39 độ không rõ nguyên nhân và thêm rất nhiều bệnh bỗng dưng xuất hiện.
Em khác với người yêu, coi người ta là người yêu nhưng người ta chỉ coi em chơi bời và phiền toái. Em nổi ý định nuôi chó vì người yêu em cũng nuôi. Cấm em đi xe máy sau 💜những lần nói dối để mang xe máy qua nhà người yêu hay đi chơi thay vì đi học, em cào xước tay bố để được mang xe đi,... Bố mẹ tôi thời gian qua phiền lòng với em rất nhiều. Cấm em đi học thì thương, cho đi nốt để có tấm bằng cấp ba. Cấm em đi xe máy, để đi xe đạp cho khỏe người thì em gọi bạn tới đón hoặc sau những lần đi bộ trời nắng, mọi người lại thương nên dần nới lỏng cho dùng xe. Nhưng sau tất cả những gì mình thương, em đáp lại bằng những điều như trên, bằng căn bệnh thế kỷ.
Ngày biết bị bệnh, em thấy bình thường. Đến giờ vẫn vậy, không cảm thấy có lỗi hay lo sợ với tương lai. Em vẫn có nhà để ở, cơm để ăn, chỗ để ngủ để học,... Tôi không biết làm gì với em bây giờ. Em táo bạo hơn nhiều, không vừa ý là sẵn sàng c꧙ào cấu hay cắm xe máy để lấy tiền,... Thật sự tôi không biết mình hay gia đình cần làm gì để xử lý em, vì nói có lẽ không còn là biện pháp nữa.
Mai Trang
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc