Tôi là một cổ động viên nhưn♒g không dá𒅌m nhận là chân chính hay gì cả, tôi chỉ yêu bằng thứ tình yêu đơn giản của một người Việt Nam dành cho đội tuyển của Việt Nam.
Tôi ở TP HCM, không có🎀 điều kiện ra Hà Nội xem trực tiếp, nhưng ở trong này, nhà văn hóa tổ chức fanzone nên tôi đã đến mua một cái vé 20.000 đồng để cùng vào hòa cùng không khí náo n🐲hiệt, cổ vũ tinh thần cho đội tuyển của chúng ta từ xa.
Vào trận, mọi người ai cũng háo hức, ca khúc "Tiến quân ca" vang lên, tay đặt lên tim hòa chung một tiếng, tôi sướng tê cả người trong không khí đó. Rồi tôi cũng như chết lặng khi bảng tỉ số giữa hai đội hiện lên, Việt Nam thua 2- 4. Cảm giác buồn và đau từng khúc là cảm giác chung của rất nhiều người. Ngoái lại, tôi thấy khán giả bỏ về từ lúc nào không hay, có lẽ từ lúc chúng tꩲa thua với tỉ số 1- 4 rồi.
Tan trận, cổ động viên ở chỗ tôi khóc, có người vật vã, tôi thấy vậy mà thương. Khi mở laptop đọc báo, tôi thấy Công Vinh khóc, các tuyển thủ khóc mà cảm thấy mình cũng đau như vậy. Thế nhưng như thường lệ, nhiều rất nhiều f💮an ném đá, dìm hàng đội tuyển không thương tiếc. Mọi thứ vẫn vậy từ sau vụ của Văn Quyến đến giờ.
Tôi đọc được đâu đó một câu nói rất haﷺy: "Khán giả Việt Nam rất hồn nhiên, như một đứa trẻ mới lớn, hay thì đến, dở thì quay đi. Nhưng đứa trẻ này có cái xấu, không chỉ quay lưng mà còn đâm nhiều phát lên miệng vết thương vốn đã lớn lắm rồi".
Hôm nay Sài Gòn se lạnh, cái lạnh cuối năm, về nhà, dù ở tronဣg hoàn cảnh "kín cổng cao tường" nhưng sao tôi vẫn thấy lạnh buốt, cái lạnh của sꦗự nhạt màu yêu thương.
>> Xem thêm: