Những dấu hiệu âu lo về việc Abramovich không còn ưng HLV của mình tiếp tục kéo đến. Mùa bóng t🐻hứ hai tại London, tôi không được ký với bất kỳ một cầu thủ quan trọng nào để tăng cường lực lượng. Đã vậy, những cựu binh lớn tuổi, như Michael Ballack, còn không được ký hợp đồng mới. Đành vậy, tôi bèn đôn năm cầu thủ từ tuyến trẻ lên cho đủ danh sách đăng ký 25 người.
Chúng tôi thắng trận đầu mùa với tỷ số 6-0, nhưng tôi vẫn bị mời đến nhà riêng của Abramovich để nghe phàn nàn về màn trình diễn của đội nhà. Vâng, thêm một dấu hiệ🍒u nữa cho thấy sự rạn nứt khó mà hàn gắn, và nó đến chỉ sau trận đấu đầu tiên của mùa bóng.
Chúng tôi tiếp tục khởi đầu mạnh mẽ trước khi tháng 11 tồi tệ kéo đến. Đầu tiên là trận thua Liverpool 0-2, hệ lụy là trợ lý Ray Wilkins của tôi bị sa thải ngay sau đó. Thêm một bài học nữa được rút ra. Tôi cố nỗ lự🌠c hơn nữa, nhưng cũng biết mình đã hết đường ở lại Chelsea lâu hơn. Michael Emenalo, lúc này đang là người đứng đầu bộ phận trinh sát đối thủ, được bổ nhiệm thay Ray Wilkins. Tôi giới thiệu ông ấy đến toàn đội, nhưng những cầu thủ Anh tỏ ra khôꩲng ưng.
Bản thân tôi cũng ngạc nhiên khi Wilkins bị "trảm", bởi tôi không hề được hỏi ý kiến lấy một câu. Trong năm đầu tiên của tôi ở London, Ray rất quan trọng. Ông ấy nói được tiếng Italy, v🐻à trong những vấn đề hệ trọng nhất, ông ấy đảm bảo sẽ không có bất kỳ sự lệch pha ngôn ngữ nào trong đội. Vậy mà trong năm thứ hai, Ray lại nhận cái án sa thải ngay giữa mùa. Tất nhiên tôi vẫn có thể làm tốt việc mình mà không có anh ấy, nhưng tôi chẳng muốn điều ấy xảy ra chút nào. Dẫu sao thì CLB cũng đã quyết và Ray phải khăn gói rời đội.
Trước khi CLB "ấn" Emenalo xuống, tôi đã ꦆnói là mình không cần một trợ lý thay thế. Paul Clement và Bruno Demichelis với tôi là quá đủ.
Cá nhân tôi không có vấn đề gì với Emenalo, nhưng tôi biết ông ta không vui thích gì với vai trò mới của mình. Ông ấy đâu 𝓀có quen làm trợ lý HLV, chuyên môn và kinh nghiệm của ông ấy là trinh sát, tức là gần đối phương hơn gân đội nhà. Nhưng CLB vẫn "ấn" Emenalo vào vị trí mới. Thành ra ông ấy không thoải mái trước các cầu thủ.
Tháng Giêng, CLB gút hai vụ chuyển 🧸nhượng lớn: Torres từ Liverpool và David Luiz từ Benfica. Sự xuất hiện của cả hai khiến tinh thần mọi người phấn chấn hơn một chút, nhưng cũng chẳng được lâu. Thật buồn khi thời gian dài chấn thương ở Liverpool khiến Torres không còn giữ được phong độ tốt nhất của cậu ấy. Tháng Tư, chúng tôi chạm trán với Manchester United ở tứ kết Champions League, biết rằng chỉ có chiến thắng mới có thể cứu lấy toàn bộ mùa bóng.
Đêm trước trận lượt về, Abramovich lại triệu tập các cầu thủ và đưa ra tối hậu thư: hoặc là thắng trận, hoặc là sẽ có đại thay đổi vào cuối mùa. Với riêng cá nhân tôi, ông chỉ nói nhẹ nhàng: "Cứ thử thua đi, rồi đừng quay lại làm việc nữa". Ông ấy nói đùa, nhưng có tám phần thật trong đó. Kết quả là Chelsea đã thua thật. Tôi vẫn quay lại làm nốt phần việc của mình, nhưng trong tâm thế của tử tội chờ ngày hành quyết. Một lần nữa, tôi hoàn toàn có thể truy vấn ông chủ của mình. Này, sao ông lại gây thêm áp lực cho chúng tôi ngay khi chúng 🦋tôi cần tâm lý thoải mái để đá một trận quan trọng? Nhưng thôi, tranh biện có ích gì.
Chúng tôi thua 0-1 trên sân Everton, trong trận đấu cuối cùng của mùa giải. Tôi được nghe kể là vị CEO của Chelsea đang lái xe về nhà thì bị buộc phải quay ngược trở𒀰 lại sân Goodison Park. "Quay lại mà nói cho Carlo biết ông ta đã bị sa thải". Bạn thấy đó: sa thải là cứ phải ngay và luôn, không cần chờ đến hôm sau.
Thế cũng tốt, chí ít tôi cũng có thể nói lời tạm biệt với cầu thủ ജvà các cộng sự của mìn🌌h. Đêm ấy, khi toàn đội trở lại London, nhóm cựu binh gồm Didier Drogba, John Terry, Frank Lampard và một vài thành viên khác, mời tôi ra ngoài dùng bữa tối và uống một ít gọi là chia tay. Chưa bao giờ trong sự nghiệp, tôi được các cầu thủ mời ra ngoài "nhậu" như thế. Tôi nghĩ là mình được họ yêu mến.
Mối quan hệ với ông chủ tất nhiên chẳng tốt đẹp được như thế. Một mối quan hệ tan vỡ là tổng hòa của nhiều chuyện nhỏ li ti. Một trong những việc như thế: Abramovich chẳng tin tôi. Ông ấy bảo tôi chỉ sử dụng những cầu thủ mà tôi thích, một điều mà tôi đồ rằng ông cũng chỉ nghe qua tin đồn trên báo.Tô🌼i đã nói với ông chuyện ấy chỉ là tưởng tượng, tôi cam kết điều đó. Việc các Chủ tịch và các HLV mở lòng với nhau là điều rất quan trọng. Tôi đã mở lòng với ngài ấy, nhưng ngài ấy thì không.
Hoặc cũng có thể chuyện tôi chọn cầu thủ theo sở thích chỉ là một cái cớ. Tôi muốn tin vào một lý do khác hơn: ông ấy tin tôi không phù hợp. Ông ấy nghĩ tôi quá h🍷iền trước các cầu thủ và điều đó có thể dẫn đến những chuyện không hay, dù tôi không biết cụ thể đấy là chuyện gì. Đôi ba lần Abramovich khuyên tôi là hãy mạnh mẽ lên, cứng rắn lên, cương quyết hơn.
Thực ra Abramovich chẳng phải ông chủ đầu tiên, càng chẳng phải người đầu tiên khuyên tôi như thế. Nhưng ông ấy đã sai, tất cả đều sai. Tôi chẳng bao giờ thay đổi tính🌱 cách của mình.
Điều khiến họ thuê tôi là khả năng làm chủ phòng thay quần áo, mà tôi làm chủ bằng cách xây dựng mối quan hệ với các cầu thủ theo cách nhẹ nhàng nhất. Nhưng rồi sau đó, chính sự nhẹ nhàng ấy làm họ cảm 💦thấy không còn thích nữa. Đấy là lúc mối quan hệ với các ông chủ xấu đi, dù quan hệ giữa tôi và các cầu thủ vẫn tốt. Họ thuê tôi vì sự điềm đạm rồi khi mọi thứ xấu đi, họ bảo sự điềm đạm ấy là một trở ngại. Sao ♏lại thế cơ chứ? Nhưng đấy là vũng lầy của tôi ở Chelsea!
Tôi rút Bale ra và cậu ấy chạy đến chỗ Chủ tịch
Một buổi sáng tháng Ba, tôi nhận điện thoại từ Giám đốc quản lý của Real Madrid, cho hay Chủ tịch muốn gặp tôi vào cuối ngày. Đây là một điều bất thường, bởi Florentino Perez không hay gọi riên♊g HLV của mình lên phòng như vậy. Nhưng khi đến đó, tôi mới biết lý do là Gareth Bale. Ngài Chủ tịch cho hay đại diện của cậu ấy ꦜđã đến và nói về "tình hình của Bale".
Trư✤ớc mấy tháng, hôm 4/1, tôi đã rút𝓀 Bale ra giữa chừng - trong một trận đấu đã chấm dứt mạch toàn thắng của chúng tôi. Sau đó, tôi được nghe kể lại là Chủ tịch đã nói: "Rút Bale ra là làm tổn thương tôi. Có một lần ông ta rút Bale ra và tôi đã tỏ thái độ, nhưng xem ra ông ta không hiểu. Từ ấy, tôi chẳng còn tin Carlo nữa".
Người đại diện của Bale thích thể hiện vị thế vớ🌸i tôi, vì ông ấy nghĩ mình đã nói chuyện được với Chủ tịch thì còn ngán gì nữa. Và ông ấy muốn thân chủ của mình đá ở trung lộ. Perez nói với tôi liệu có thể làm gì để thay đổi tình hình không và tôi đáp: "Không".
Làm sao có thể thay đổi vị trí của một cầu thủ như Bale vào giữa mùa được. Nếu làm thế, tôi sẽ phải xáo trộn cả một hệ thố𝓰ng, sẽ phải xê dịch những cầu thủ xung quanh cậu ấy nữa. Tôi cũng nói với ngài Chủ tịch là tôi thật sự ngạc nhiên khi Bale kꦺhông đến nói điều ấy trực tiếp với tôi. Đấy là chuyện bình thường, bởi tôi không bao giờ muốn nghe chuyện thông qua người đại diện. Trong suốt sự nghiệp, tôi luôn tránh tiếp xúc với giới đại diện cầu thủ. Sau này, khi người đại diện của Bale nói càng nhiều, tôi đành phải đáp trả bằng cách kêu gọi giới đại diện cầu thủ nên trật tự.
Bale có những phẩm chất hàng đầu thế giới. Vào thời gianღ ấy, tôi đang cố giúp anh ấy phát huy trọn vẹn tiềm năng to lớn của mình. Về việc này, tôi tự tin mình giỏi hơn người đại diện của cậu ấy l🏅ẫn ngài Chủ tịch. Sau một buổi tập, tôi kéo Bale đến và nói: "Tôi có nghe đại diện của cậu đến nói chuyện với Chủ tịch. Sao cậu không đến đây mà nói thử xem cậu muốn gì". Bale nói: "OK, không vấn đề gì cả".
Tôi cũng nói luôn với Bale là mình đã giải trình với Chủ tịch rõ ràng, rằng đây là giữa mùa bóng và việc thay đổi vị trí không chỉ là chuyện của riêng cậu ấy mà là chuyện của toàn đội. Tôi nói với cậu ấy rõ ràng như thế và hứa trong mùa hè, chúng tôi hoàn toàn có thể thử một cách tiếp cận mới. Nhưng đáng tiếc l𒀰à tôi chẳng bao giờ♚ có cơ hội để làm việc ấy.
Một lần nữa, tôi lại bị sa thải!
Hoài Thương dịch