Ai mà không muốn có một chuyện tình yêu như p♐him Hàn, phải không em?
Những bộ phim kiểu lãng mạn, cảm xúc cứ bay bay và cuộc sống của nhân vật 🍬thì ngập chìm trong những lời thoại ngọt ngào, đến mức vừa xem phim xong, anh và em chỉ muốn bay đến ngay đến Hàn Quốc đó để xem con người cuộc sống như thế nào. Cả hai chúng ta đều muốn được sống trong câu chuyện cổ tích ấy, muốn được bơi trong ao hồ lãng mạn đã vẽ nên bức tranh tuyệt diệu ấy. Hay nhẹ nhàng hơn là biến Sài Gòn thành một Seoul lãng mạn như tiểu thuyết ngôn tình, cố tìm một cuộc gặp gỡ gọi là định mệnh, một câu chuyện mà ta vừa là diễn viên chính xuất sắc, vừa là đạo diễn tài ba vừa mới ch💎iến thắng tại liên hoan phim Busan.
Sẽ không có điều gì lãn🎶g mạn hơn bu♌ổi hẹn hò đầu tiên anh nhỉ?
Em, rời chỗ làm thêm, đối diện với bảo tàng mỹ thuật, nơi những cây phong 500 tuổi với tán đỏ rực cả một góc khuôn viên. Em tản bộ dưới thảm lá dưới gốc cây phong, tận hưởng không gian yên tĩnh và ấm cúng của khu vườn. Khung cảnh này, em đã thấy từ rất lâu trong những giấc mơ của mình. Em vội nhìn đồng hồ, hòa vào dòng người rồi mất hút về phía mặಌt trời lặn.
Anh, lái xe dọc theo bờ sông Hàn thơ mộng với những nhà hàng đầy màu sắc và hương vị, th𝐆ỉnh thoảng nghe những mùi vị vừa quen, vừa lạ, mùi cơm nấu lẫn ít đậu đỏ, kimbap, bibimbap, các loại kim chi, thịt nướng ăn với lá dâu tằm. Ngoài ra còn có mấy món nho nhỏ như thạch, súp thịt bò nấu sữa, thoảng vị sochu, makgeolli và tráng miệng với một vài loại bánh nếp.
Anh đến dưới chân cầu lung linh ánh sáng, những sắc🍌 màu làm mê hoặc người đang yêu. Cây cầu này vốn ꦬđã trở thành biểu tượng của tình yêu, của anh và em, của lần hẹn hò đầu tiên.
Em đã đến trước và chờ đợi dưới màu sắ🎀c lung linh, huyền ảo của nước, gió thoảng nhẹ qua mái tóc xõa thật mềm, mọi ồn ào của cái thành phố náo nhiệt này bỗng dưng biến mất. Không gian như của riêng anh và em.
Điện thoại vang lên bài Arriang lời Việt quen🍷 thuộc. Bắt máy. Em khócꦑ.
Hôm n꧂ay là kỷ niệm 4 năm buổi hẹn hò đầu tiên. Anh ở Sài Gòn, còn em ở Seoul.
Đầu dây bên kia tắt mꦉột lúc lâu, anh vẫn đứng đấy. ꧙Một mình.
Em thay đổi nhiều quá!
Anh cũng vậy.
Sau mỗi cuộc tình tan vỡ, con người hay thay đổi, phim Hàn vẫn thường hay nói thế. Nhưng em vẫn thế, vẫn cuồng phim Hàn, nhạc Hàn, đồ ăn Hàn và cả những chàng trai Hàn.🍸 Chỉ duy nhất trong giấc mơ Hàn Quốc của em vẫn còn một điều dang dở, chỉ vì một điều duy nhất mà em không thể giải thích.
Một năm ở Seoul thi thoảng rong ruổi trong trí não một cách bộc phát với những con đường hun hút, đi mãi dưới hàng cây rợp bóng, cạnh bức tường đá có cây leo. Bên kia tường là cung điện Gyeongbokgung, nơi lính áo sặc sỡ đang biểu diễn. Đôi khi là con dốc mệt nhoài leo về ngôi nhà thuê, cầu thang xa tít lại nhớ lời bố bắt leo bằng được, tha♎y bằng việc đi cáp treo lên tháp Seoul. Có lúc chỉ là cái bến bus có cây leo xanh trong đại học Seoul nữa, nó giống như trong phim vậy, rồi những người phụ nữ Hàn hiền lành hay chạy tới hỏi đường, và vài từ tiếng Hàn còn sót lại khi đi mặc cả ở chợ Dongdemun. Một năm, Hàn Quốc trong em là sự cảm nhận sâu sắc trên từng con đường, từng chiếc lá phong.
Anh vẫn cái thú đi dạo trên sông Hàn, sau giờ làm việc, có thể ở đây căng thẳng hơn Sài Gòn, với chiếc áo khoác và khăn ấm mà vẫn thấy run bởi những cơn gió lạnh. Nhưng anh vẫn thích được đi bộ ra đó vào mỗi tối, được cảm nhận những luồng gió lạnh, được thấy những con người vẫn thích thú đạp xe꧟ trên không gian bờ sông rộng ngút đầy mơ ước, được ngồi dưới những chiếc ghế có mái như cánh buồm nhỏ cách điệu đón gió.
Anh muốn đến đây, vì một lời hứa mà anh chưaಞ thực hiện được.
Em mỉm cười, dù nụ cười ấy khꦓông man♛g màu nắng như ở Sài Gòn.
Jeju đón hai người lạ bằng mặt ꦛbiển xanh lóng lánh như một dải lụa khổng lồ, dịu dàng, hoang sơ, không kiêu sa nhưng vẫn thật nồng nàn. Khắp trên đảo đều tràn ngập sắc hoa quyến rũ quyện với một màu xanh ngắt của biển cả. Ở đây, đâu cũng có thể thấy hoa cải nở, dù chỉ là trong nhữnღg khe đá ven đường. Loài hoa nhỏ bé này vẫn luôn vươn mình để khoe sắc vàng rực rỡ cùng ánh mặt trời. Thiên đường! Em vẫn gọi đây là thiêng đường khi xem phim. Hạnh phúc trong anh giờ không thể là một nụ hôn, một cái ôm hay chỉ một cái nắm tay. Nhưng nụ cười ấy, ánh mắt ấy vẫn khiến Jeju yên bình đến lạ thường.
Nhìn từng đôi nắm tay nhau cùng nhìn về phía biển như muốn giữ mãi lời hứa sẽ đi chung một con đường trong tương lai. Họ ôm nhau giữa rừng hoa rực rỡ, như muốn đất trời chứng nhân cho tình yêu mãi không phai của mình. Em chợt thấy quá khứ thật nhạt,▨ có thể em vẫn đang chìm vào ✱một giấc mơ đâu đó, nhưng ngay lúc này, tại đây em như bừng tỉnh dù cho cảnh vật ở đây có thật sự thần tiên.
Đó là buổi hẹn cuối cùng của tôi dành cho em và tôi muốn nó sẽ lãng mạn như buổi hẹn đầu tiên. Jeju đã mang hết những n♕ổi buồn, nó thổi vào chúng tôi những bình yên và yêu thương.
Nhưng em muốn có một buổi hẹn cuối cùng khác.
Khu vực chân tháp truyền hình Namsﷺan, nơi có thể đứng từ đây quan sát được toàn cảnh thủ đô Seoul từ trên cao. Em đưa tôi một hộp quà nhỏ, bảoܫ tôi mở ra. Đêm nay, Seoul lung linh đến mức mọi ánh sáng đều nhòe đi trước mắt tôi. Và giữa hàng triệu chiếc khóa được móc vào thành đài quan sát, mãi tôi vẫn sẽ nhận ra ổ khóa tình yêu của chúng tôi.
A𓄧i mà không muốn có một chuyện tình yêu kết thúc như những bộ phim ꧒Hàn có hậu?
Anh thức dậy dưới sự tra tấn của chiếc chuông báo thức🍎.
Điện thoại báo t🔯in nhắn "Tối nay chỗ hẹn ✅đầu tiên, anh nhé".
V💙à anh sẽ bắt đầu giấc mơ Hàn quốc, ngay 🍸từ hôm nay!
Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Tổng cục Du lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 15/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Minh Đỗi