Gửi chị Bình Thủy,
Chị tả hay quá làm em phát thèm. Em chưa có em bé như chị, mới chỉ có Gấu, em là sinh viên mà. Mỗi sáng hàng ngày em thường đến đón Gấu chở đi học bằng xe máy. Đường Hà Nội đi xe máy cực quá chị ơi. Kẹt xe, khói bụi, tiếng ồn, nóng bức, mưa ngập, mất an toàn đều lĩnh đủ cả. Hôm trời nắng Gấu nhà em phải mặc áo chống nắng, khẩu trang che mặt kín mít, nón bảo hiểm đ𝓡ội sùm sụp. Hôm mưa thì tệ hơn, mặc cả bộ áo mưa mà người vẫn ướt lướt thướt.
Nhìn thấy bà con cộng đồng xe máy bon chen, hối hả ngược xuôi, leo vỉa hè, đi ngược chiề🍬u, tạt ngang tạt ngửa, xi-nhan nhiều khi quên không bật, có khi bật bên nọ, nhưng quẹo bên kia, còi vô tội vạ... làm em cảm thấy thành phố lộn xộn, xấu xí. Có nhiều trường hợp tai nạn xe máy rất thương tâm, xe máy kém🧸 an toàn mà.
Em đi đường thấy nhiều ông bố, bà mẹ bản thân không đội mũ b🗹ảo hiểm, chở con bằng xe máy, không buộc đai nịt an toàn cho bé, lại còn đánh võng, vượt đèn đỏ, đi vào phố cấm...nguy hiểm quá và không gương mẫu cho con cái noi theo.
Còn các anh chị đi ôtô thì sướng thế. Nắng mưa không tới đầu, khói bụi tiếng ồn cũng 🏅chả phải lo, mát mẻ khỏi phải nói, an toàn thì chắc chắn là hơn xe máy rồi. Chỉ có khi nào "x𓆏e điên" thì mới sợ. Nhưng xe mà điên cũng chỉ khổ xe máy, xe đạp và người đi bộ, chứ trong ôtô an toàn, đầy túi khí thì lo chi.
Nói đến đây là em bắt đầu mơ rồi đấy. ♔Em mơ đến 2018 ôtô sẽ rẻ đi nhiều, đắt hơn xe máy một🎃 chút, em cố gắng kiếm tiền và xin thêm thày u là có thể sắm em Kia Morning được.
Mỗi sáng, em chào buổi sáng bằng cách đến đón Gấu đi học. Đường Nguyễn Chí 🅘Thanh cây xanh cổ thụ chặt hết, cây mới thay chưa tỏa được bóng mát. Kệ! Em và Gấu trong ôtô như trong thế giới riêng, điều hòa mát lạnh, âm nhạc làm quên đi những nóng bức, khói bụi tiếng ồn ngoài kia.
Gần đến cổng trường của Gấu, em xi-nhan bên 💧phải, chân trái em cắt côn, chân phải buông ga, tay phải gảy cần số, tay trái em xoa vô-lăng, xe táp lề, em nhẹ chân phanh, xe dừng lại êm ái. Tất cả các thao tác cứ thoăn thoắt. Em quay sang bên kiss Gấu một phát rồ🔯i tiến ra mở cửa xe cho nàng.
Gấu hơi co 2 chân, xoay mông để đưa 2 chân ra phía cửa xe, rồi đặt lên thềm hè, đứng dậy hất tà váy nhẹ bay trong gió theo kiểu tiểu thư quí phái. Em đứng sẵn đưa tay ra đón nàng, cung kính như lễ tân t꧙rước sảnh khách sạn 5 sao, trông cực sành điệu trước ♎sự ngưỡng mộ xen lẫn GATO của đám bạn trường nàng.
Em lại mơ chiều thứ 6 cuối tuần, em, Gấu và xe cùng nhau thoả chí tang bồng ở bãi biển. Em chinh phục đường ܫ5 - quốc lộ tử thần. Mỗi⭕ lần em về số và kéo ga, tiếng động cơ chưa thể quyến rũ như tiếng Ferrari, tiếng pô có thể chưa trầm hùng bằng tiếng Bugatti, nhưng cũng đủ làm lưng của gấu dính chặt vào ghế phụ với cảm giác đầy phấn khích.
Từ nãy em vọt qua biết bao nhiêu xe, giờ em tăng tốc, chớp pha, nháy xi-nhan, còi nhẹ lên một tiếng, em đạp côn đến kịch một cái, chuyển số, tiếp ga đến èn một cái, xoa vô-lăng chuyển làn bên trái đúng luật để qua mặt con giường nằm H🌊oàng Long và cho bác container già ăn khói.
Đang ngồi xe máy Exciter 150 ♐đã thấy tê, rồi được chinh phục em Kia Morning 1.1 MT cảm thấy phê lắm rồi, chứ sau này giàu lên đổi xe, được ngồi sau vô-lăng, chinh phục Porsche thì không biết cảm g🅺iác Yomos đến mức nào.
Nhưng cơ mà chị Bình Thuỷ ơi, năm 2018, sinh viên như em mà mua được ôtô thì biết bao người mua được ôtô chị nhỉ? Bạn bè cũng mua ôtô được hết, họ hàng nhà em nhà chị, bà co🥂n khối phố gần xa hồ hởi, phấn khởi vì ai cũng mua được ôtô!
Có khi một gia đình 2 thế hệ có 6 người mỗi người một cái, vị chi 6 cái ôtô! Các thiếu gia có khi mỗi anh phải mua cái sân vận động để chứa những bộ sưu tập xe hơi trị giá nhiều triệu đô. Lúc bấy giờ chắc sân trường của em, trường của Gấu nhà em, trꦇường của con chị sẽ ken kín những xe là xe. Sân bệnh viện, siêu thị, nhà hàng, cơ quan, rạp chiếu phim, khu vu꧂i chơi, giải trí, ẩm thực... sẽ không còn chỗ để vì đã chật kín những xe rồi.
Mà cũng chẳng đến được những chỗ đó đâu vì quốc lộ, đường cao tốc, đường phố nội đô, nút giao nhau đều đầy ắp những xe như những dòng sông xe chảy mãi không thôi. Xe không nhúc ಌnhích được, nhìn từ trên cao trông như những hộp diêm đủ loại màu sắc và kích cỡ.
Đường sá với nguồn kinh phí từ ngân sách, từ phí bảo trì đường bộ của dân, từ vốn ODA, BOT...💜 đã được huy động nâng cấp, cơi nới, làm thêm để "hóng 2018" nhưng vẫn không thể theo kịp số lượng phương tiện tăng nhanh cấp số nhân theo nhu cầu cá nhân.
Dòng xe không nhúc nhích nhả những làn khói trắng đặc trưng, được gió phơn tây nam dưới cái nắng nóng hơn 40 độ C đẩy đi khắp nơi. Gió đưa khói bụi vào các cửa hàng cửa hiệu, nhà mặt đường, rồi len lỏi mọi ngóc ngách chiếm lĩnh toàn bộ môi trường sống. Tiếng động cơ, tiếng còi xe làm cho não bộ và thính꧟ giác của con người gặp nhiều vấn đề không hay ho.
Ng𒈔hĩ đến những cảnh 🔜ùn tắc kinh điển như thế, mọi người lại mơ vứt quách cái ôtô đi cho nhẹ nợ nhỉ. Lúc đó có người lại bảo: Xe máy tự phát, phát triển ồ ạt đã không kiể🍎m soát được, đến lượt ôtô, cá💜c chuyên gia cũng cảnh báo phải tăng thuế phí lên tận tít mây xanh để hạn chế, thế mà không chịu nghe, cứ chạy theo phát triển cá nhân chủ nghĩa.
Chị Bình Thuỷ ơi, có khi đến năm 2018 em lại thay đổi giấc mơ, em không mơ nhà nhà có xe, người người có xe nữa.ও Em mơ thế này:
Mơ trường học của con em và con chị là cái trường cấp phường/xã nhỏ thôi, chỉ cách khu nhà của chúng ta vài dãy phố, con cái có thể tự đi bộ đến trường hoặc bé hơn thì bố mẹ dắt tới trường, không phải đi ôtô, xe máy làm gì cho mệt. Mơ đi làm xa bằng tàu điện ngầm, vợ em đi làm gần bằng xe bus thuận tiện, an toàn, dịch vụ tốt. Không ph🎐ải lái xe máy, ôtô là khoẻ người rồi. Cuối tuần mới vác ôtô nhà ra để cùng gia đình 💫đi chơi xa mà thôi.
Em mơ tỉnh thành nào cũng phát triển kinh tế, dân cư và nguồn lực được phân bố đồng đều, nhà máy, trường đại học, cơ quan được kéo giãn ra ngoại thành. Khi ấy nên hạn 🐼chế ôtô giống các nước phát triển đã là♍m để bảo vệ môi trường, không phải lo gánh nặng nhập siêu, chảy máu ngoại tệ, mất cán cân thương mại, không lo tắc đường, chỗ để xe quá tải...
Em mơ ôtô sử dụng nguyên liệu tái tạo, động cơ điện, dùng công nghệ hiện đại và thân thiện. Khuyến khích người dân sử🐼 dụng xe đạp vừa rèn luyện sức khoẻ và bảo vệ môi trường. Mơ đường phố thật nhiều bóng cây mát, công viên, hồ điều hòa.
Em còn mơ người dân sẽ tự bỏ xe máy để đi tàu điện ngầm, xe bus, phương tiện công cộng tiện ích khác. Bây gi♛ờ chưa bỏ được xe máy, chưa cấm được vì chưa có phương tiện hữu hiệu thay thế, để sinh viên bọn em, công chức bình thường, những người lao động nghèo sử dụng.
Bây giờ mà cấm xe máy tức là đuổi mấy bác Honda, Yamaha, Suzuki, Kawasaki về nước thì em e rằng Nhật cũng cắt nguồn viện trợ vốn ODA cho nước mình. ODA là bầu sữa chính mà Nhật đầu tư có điều kiện vào hạ tầng giao thông Việt Nam ạ. Phí bảo trì đường bộ cũng lớn lắm, nhưng cũng chỉ là nguồn🎐 kinh phí sửa chữa, bảo dưỡng thôi nhé. Nó cũng chỉ là hòn sỏi con ném vào ao bèo, nếu muốn nói về tiền đầu tư xây mới cơ sở hạ tầng giao thông chị ạ.
Nói tóm lại là em mơ xã hội phát triển bền vững, hài hòa giữa lợi ích cá nhân và sự phát triển chung của đất nước. N🧔gười dân cũng nên nhìn xa hơn một chút. Mình đã có bài học đắt giá về xe máy rồi, bài học ôtô cũng bắt đầu nhãn tiền. Các thành phố lớn, văn minh trên thế giới đều hạn chế ôtô từ lâu. Đồng thời phát triển hạ tầng, phương tiện công cộng và dịch vụ cùng tầm nhìn xa, trông rộng sáng suốt của nhà quản lý là những cái mình học hỏi được từ kinh nghiệm của thế giới.
Nhà nước chưa có phương tiện công cộng tiện íc♋h hiệu quả, an toàn thì ai có tiền ai có khả năng chi phí và nhu cầu thì cứ mua, còi to cứ vượt. Như chị mua để phục vụ các cháu cũng tốt và đúng thôi.
Nguyễn Phúc Tâm