Em và anh đến với nhau bằng tình yêu mãnh liệt, chân thành, tình yêu mà bạn bè em cho là mù quáng, còn bạn bè anh lại cho là vụ lợi. Đấu tranh để yêu nhau em đã bất chấp nhiều thứ; dù anh vô tình, vô tâm em vẫn luôn tìm một lý do để biện minh cho hành động đó. Dường như tụi mình chẳng có nổi một điểm chung, anh không phải là mẫu người lý tưởng mà em từng mơ ước, lại càng không phải típ người em thích.
Anh gia trưởng, bảo thủ, đôi khi ích kỷ vô cùng, đến với em mang theo bản tính của một cậu ấm con một. Em bề ngoài có vẻ cứng cỏi, tự lập sau những sóng gió của gia đình, bên trong lại vô cùng mềm yếu, cần ai đó để chở che, chiều chuộng, em đến với anh mang theo bản tính của một con bé tiểu thư. Quan điểm sống cũng chẳng giống nhau, em luôn muốn làm đẹp lòng mọi người, còn anh phải lo cho mình trước khi muốn lo cho người khác. Còn nhiều lắm những điều mình chẳng thể nào giống nhau nổi.
Vậy mà mình vẫn yêu nhau gần 7 năm trời trước khi quyết định góp gạo thổi cơm chung. Yêu... cũng không hẳn chính xác, phải nói mìn꧟h đã chấp nhận là của nhau và nhất định là của nhau chỉ sau thời gian rất ngắn, để rồi mình vun đắp, nuôi dưỡng tình cảm đó từng ngày từng giờ, rồi không biết tự bao giờ nó lớn lên quá cỡ, mình quyết định cưới nhau.
Anh bảnh bao, lịch lãm trong lễ phục chú rể; em lộng lẫy, kiêu sa trong chiếc váy cưới, hạnh phúc rạng ngời khoác tay người em sẽ hãnh diện gọi là chồng. Cuộc sống hôn nhân bắt đầu và có nhiều thay đổi lớn với hai đứa. Cuộc sống hôn nhân không như những gì vợ từng nghĩ, đúng là bên cạnh màu hồng còn có vô số màu sắc khác nhau. Em cùng anh trải qua không biết bao nhiêu chuyện, nhớ mình hạnh phúc thế nào trong lần đầu tiên của tụi mình, nhớ mình đã vỡ òa vì hạnh phúc thế nào khi biết tin có em bé, nhớ mình đã vui sướng thế nào khi tụi mình vui đùa cùng con.
🦩Bên những niềm vui và hạnh phúc thì tụi mình cũng có quá nhiều chuyện đau buồn, anh có nhớ không? Anh từng đánh em, xưng "mày tao" với em, chửi em bằng những câu thô tục, xua đuổi em. Hạnh phúc thật mỏng manh, khi nỗi lòng em như biển gặp bão tụi🌄 mình quyết định chia tay.
Anh - người từng là chồng em, có người đã hỏi phải chăng anh có người khác hay em đã có người khác? Chưa bao giờ em thôi tin tưởng anh, hơn ai hết em tin anh, tin anh không phải là người như vậy. Còn với bản thân mì🔜nh, em cũng chưa bao giờ thôi yêu anh. Khi em nói không còn cảm giác bởi đã bị anh lãng quên quá lâu, mình không còn cuồng nhiệt nữa, em thấy như tụi mình cố cho xong nhiệm vụ vậy đó. Lúc em nói không còn yêu, chẳng qua chỉ muốn anh níu em lại, rằng: “Anh yêu em như vậy mà em nói em không còn yêu anh sao”, rằng em muốn nhìn thấy ở anh cái vẻ ghen tuông đã lâu rồi không được thấy.
Và rồi, anh - người tình của riêng em. Em vẫn không thể💮 thoát khỏi anh, vẫn yêu anh và anh vẫn vậy. Mình lao vào nhau đầy khao khát, như kẻ đói lâu ngày gặp bữa may, mình đã vồ lấy nhau, không biết bao lâu rồi tụi mình mới mãnh liệt như thế, một cuộc chiến bất phân thắnꦦg bại. Em chợt nhận ra mình thật sự rất yêu nhau, rất cần nửa kia bên cạnh, rất khao khát nhau.
Thế mà...
Em - người tình của riêng anh, giờ đây em chỉ muốn chúng ta nắm tay nhau đến một nơi nào đó, t🦩ừ bỏ mọi thứ. Em, anh và con chúng ta vẫn thế, vẫn là một gia đình nhỏ hạnh phúc, không lo âu, không vướng bận gì cả. Em và anh cùng làm việc, san sẻ, mở lòng, cùng chăm sóc con... Một ước mơ 🔯nhỏ nhoi nhưng sao em thấy xa vời và mông lung quá, phải không anh?
Giờ đây...
Tôi vẫn biết nợ tình tuy đã hết
Chẳng chút tiếc thương, chẳng níu lòng
Nhìn cánh hoa rơi lòng thổn thức
Anh đã xa rồi chẳng cách chi...
“Người đi một nửa hồn tôi chết
Một nửa hồn tôi hóa dại khờ...”
Người là thi sĩ nhiều năm cũ
Sau thấu lòng lòng tôi trong lúc này
Nhìn thấy con thơ hồn nhiên quá
Mắt bỗng cay xè, lệ bỗng rơi
Thương thay hạnh phúc chợt vỡ đôi
Tội thay số phận một kiếp người
Phụ nữ sinh ra mang mệnh khổ
Trao thân nhầm chỗ càng khổ hơn
Duyên tình thì thôi nay đã dứt
Xin trả lại tôi “một nửa hồn”...
Hoa