- Các diễn viên thường mở đầu sự nghiệp bằng những vai nhỏ, chạy qua màn hình. Riêng anh lần chạm ngõ điện ảnh đã được đạo diễn Ngô Quang Hải giao vai chính trong một tác phẩm được chuẩn bị suốt 5 năm. Anh nói gì về cơ duyên này?
- Có thể nếu xuất phát từ những vai phụ, diễn viên sẽ tích lũy được kinh nghiệm nhiều hơn để chuẩn bị cho vai chính. Nhưng dù lớn hay nhỏ, tôi cho rằng nghệ sĩ vẫn cần truyền đạt hết nội dung, làm hết khả năng của mình. Thử thách đi cùng may mắn và tôi tự tin mình làm được. Trước Mùa hè lạnh, tôi cũng nhận được một s🎐ố lời mời casting nhưng do bận hoặc sợ không hợp nên tôi đã từ chối. Duyên số run rủi thế nào tôi gặp anh Hải. Ngay khi đọc꧒ kịch bản tôi đã bị cuốn hút. Anh Hải cũng nói: "Đây là bộ phim sống còn của anh, em làm thế nào thì làm, đừng để anh ‘chết’".
Hà Việt Dũng𒊎 và Midu đang có những cảnh q🧸uay cuối ở Hà Nội. |
- Trước đó, Ngô Quang Hải từng casting hơn 100 diễn viên nam, thậm chí đã nhắm Nhan Phúc Vinh cho vai Kiên. Khi được chọn thay thế người hơn mình về kinh nghiệm lẫn độ nổi tiếng, anh cảm thấy sức ép gì?
- Tôi biết chuyện đó nhưng tôi không hề cảm thấy lo lắng hay áp lực gì. Tính tôi lỳ lắm. Khi anh Hải chọn tôi, chắc anh đã thấy tôi có sự phù hợp với nhân vật. Tôi và nhân vật Kiên đều có điểm chung là vất vả để tồn tại ở Sài Gòn, mỗi tối đều phải vắt tay lên trán nghĩ: “Ngày mai mình sống thế nào”. Những cảnh Kiên lao động hay thất thểu ngoài đường đều là con người thật củಌa t♒ôi.
Tôi không sợ mꦑình không bằng người ta, chỉ sợ không làm hết khả năng của mình. Nếu đã làm hết sức, dù chưa đạt được sự kỳ vọng của mọi người, tôi cũng 𒈔không có gì ân hận.
- Kiên trong “Mùa hè lạnh” là vai diễn nặng ký với nhiều cảnh quay nguy hiểm và những diễn biến nội tâm phức tạp, anh vượt qua nó ra sao?
- Lần đầu đóng phim, cái gì với tôi cũng l🥂ạ lẫm. Tôi phải đọc kịch bản rất nhiều, cố gắng hiểu tâm lý, nội dung câu chuyện. Những gì chưa hiểu tôi hỏi đạo diễn và anh em trong đoàn. Đóng phim không như diễn catwalk, đến lượt mình là cứ thế bước mà còn phải phụ thuộc vào góc máy, bạn diễn… Tôi thường xuyên bị out ra khỏi khuôn hình, không biết làm cách nào𓆉 cho “lợi mặt”. Nhưng sau hơn một tháng quay, tôi đã tự tin hơn nhiều.
Tôi tự thấy mình lജà người có chút ngoại hình và sức khỏe nên những cảnh nguy hiểm hay diễn về hình thể không phải là điều khó khăn với tôi. Khi đạo diễn yêu cầu tôi trồi lên từ đống sình bùn trên kênh Nhiêu Lộc lúc thủy triều, tôi không hề ngần ngại, dù sau đó về tắm bốn tiếng cũng không hết mùi. Hay cảnh Kiên bước vô định trên cầu Long Biên, nhiều người trong đoàn lo lắng toát mồ hôi sợ dòng xe cộ đông đúc sẽ đâm vào tôi nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh. Cái khó của tôi là những cảnh quay từ hình thể nói lên nội tâm, ví dụ như . Đạo diễn Ngô Quang Hải lại luôn đòi hỏi diễn viên phải tìm ra cái mới tron💝g diễn xuất.
- Trong phim, nhân vật của anh đứng giữa hai người đàn bà, một biểu tượng trong sáng do Midu thủ vai, một biểu tượng nhục dục do Lý Nhã Kỳ đảm nhận. Họ mang cho anh những cảm xúc gì?
- Không chỉ ngoài đời mà trong phim, nhân vật của Lý Nhã Kỳ cũng nhiều tuổi hơn nhân vật của tôi. Kiên không có mẹ, ở bên người đàn bà từng trải, anh ta cảm thấy sự bình yên trong lòng, được yêu thương, chăm sóc bù đ🎐ắp. Còn bên cô gái trẻ đang là sinh viên Y khoa, lòng anh ta lúc nào cũng lo lắng vì không biết mối quan hệ có đi đến đâu không khi chỉ là kẻ lang thang không nghề nghiệp. Một thứ tình ỷ lại đẫm hương vị xác thịt, một thứ tình trong sáng nhưng không bình yên.
Sự hấp dẫn trên phim l🧔à có nhưng ra ngoài thì mỗi người có một cuộc sống riêng. Tôi nghĩ chuyện “phim giả tình thật” là hi hữu. Lý Nhã Kỳ đã có bạn trai, tôi không thể làm gì sai quấy với người khác. Cũng may giai đoạn này tôi không có bạn gái nên không sợ ghen (cười).
Đây là bộ phim nhựa thứ hai của đạo diễn Ngô Quang Hải (áo xanh) được anh ấp ủ 5 năm trời. |
- Một anh chàng bảnh bao, xuất thân nghèo khó như anh, làm thế nào giữ mình trước những sự chào mời từ các đại gia để không bị sa ngã như Kiên với mối tình cùng người đàn bà giàu có ham nhục dục?
- Tôi không bao gi🌼ờ có suy nghĩ lợi dụng ai hay lợi dụng chính thân xác của mình để kiếm tiền, nên nếu có tình thì sẽ yêu, còn không tôi kꦦhông bao giờ chấp nhận đánh đổi. Mình là thanh niên sức dài vai rộng, lại quen vất vả. Đang là con số “0” được lên số “10” thì chẳng còn gì bằng nhưng nếu vẫn là số “0” thì tôi cũng sống bình thường. Sợ nhất là từ số “10” tụt xuống số “0” thôi.
Ngày chưa thành người mẫu, tôi sống ꦏở Hóc Môn. Nơi ấy cách Sài Gòn mười mấy km. Có lần đang ở quận 3 có việc phải về Hóc Môn, trong túi tôi chỉ còn 30.000ꩲ đồng nên quyết định đi bộ. Mất 4 tiếng thì về tới nơi, chân chảy máu nhưng tự an ủi mình: coi như đi bộ để biết đất Sài Gòn rộng thế nào.
Sau khi được giải Siêu mẫu, show diễn không có nhiều. Tôi không biết làm gì để tồn tại ở một nơi phồn hoa, đô hội. Tôi quan niệm, không có nghề nào xấu, chỉ có người làm xấu nghề. Nhiều người mẫu mở quán tàu hũ, quán bún… thì tôi mở quán nước mía. Hàng ngày, tôi đều rඣa quét con đường trước quán, cạo mía, ép nước… - không hề cảm thấy mặc cảm, ai nhìn vào cười thì kệ.
- Ngô Quang Hải từng góp phần đưa cái tên Đỗ Hải Yến từ cô diễn viên múa thành sao. Nếu lịch sử này lặp lại với Hà Việt Dũng, anh chàng bán nước mía sẽ đổi khác những gì?
- Tôi không thích đột ngột nổi tiếng mà thích xây cho mình một nền móng. Thay vì lên từng bậc thang, mình được nhấc bổng tới t🍬ận nấc trên cùng, không biết cách nào để xuống thì nguy hiểm lắm. Đi từng bậc, nếu có rớt cũng🦂 rớt từng bậc, đỡ đau hơn.
Tôi là người dễ thích nghi hoàn cảnh. Nếu nổi tiếng t🦂hì tốt nhưng tôi nghĩ tôi vẫn là mình. Không phải thành sao mà tôi phải cố quên hoặc che giấu quá khứ hèn kém. Bạn bè của tôi ở Sài Gòn chủ yếu là công nhân chứ không phải người giàu có. Những ngày đóng phim, tôi nhờ một người bạn thân đứng bán nước mía thay. Đóng phim xong, cởi bỏ trang phục diễn, tôi lại ra xe nước mía. Hiện tại mình chưa có vốn lại không thể đi làm thuê vì thời gian sẽ nghiêm ngặt, không thể tham gia diễn🎶 thời trang hay đóng phim. Thôi cứ trung thành với quán nước mía, biết đâu có ngày lại đủ tiền mở thành hệ thống (cười).
Hà Việt Dũng bên xe nước mía vỉa hè. Ảnh: T.T. |
- Một anh chàng độc thân chắc không khó để tồn tại. Anh chăm chỉ kiếm tiền còn vì lý do gì khác?
- Tôi muốn phụ giúp cha mẹ. Với tôi gia đình là số một. Bố mẹ tôi là người dân tộc Mường, sống trên núi cao. Tôi là lính, sau khi xuất ngũ, với bản tính thanh niên bồng bột, ở quê không biết làm gì ra tiền lại thấy bạn bè có mọi thứ, được đi học đàng hoàng nên thấy bất lực, quyết Nam tiến. Khi biết tôi vào Sài Gòn bán nước mía, bố mẹ thương lắm nhưng tôi an ủi họ: “Con bán♈ nước mía còn nhàn hơn bố mẹ lên nương, lên rẫy, chăn heo”. Nhà tôi có hai chị gái đã lập gia đình, tôi là con trai phải có trách nhiệm lo cho bố mẹ một cuộc sống an nhàn.
Bố mẹ chỉ mong tôi có sức khỏe chứ không mong tôi kiếm nhiều tiền mang về. Có những lúc đi quay quảng cáo được 20 triệu đồng, tôi giữ lại 10 triệu trang trải cuộc sống còn gửi 10 triệu về quê cho bố mẹ, bố mẹ thắc mắc: "Tiền đâu sao nhiều thế?". Không phải kiếm nhiều tiền là bố mẹ vui đâu, ngược lại bố mẹ còn lo🤡 vì sợ mình làm liều trộm cắp hay buô♑n lậu. Chính bố mẹ đã giữ tôi khỏi sự sa ngã. Làm gì tôi cũng nghĩ tới hậu quả, sợ bố mẹ biết chuyện không hay sẽ buồn.
- Phải chăng vì quá lo cho bố mẹ và lo cho sự mưu sinh của mình mà anh chưa dám có người yêu?
- Tôi cũng từng phải lòng một vài cô nhưng nh🅺iều việc lo nghĩ quá, không có thời gian để ý chăm sóc tới người ta nên đành chia tay. Người ta vẫn quý, vẫn thương mình vì mình chưa làm điều gì để họ suy nghĩ. Tôi sống tốt v൲à chưa hề phụ tình ai.
Tôi thường ♛bị hấp dẫn bởi những cô gái có cá tính, thông minh, biết vươn lên trong cuộc sống. Tôi thích một người như mẹ mình. Khi bà nội tôi còn sống, bà từnꦿg nói một câu: “Trên thế giới này không ai được bằng mẹ con”. Mẹ tôi phúc hậu, không giàu, không đẹp nhưng lúc nào cũng thương người, luôn sống vì người khác. Tôi hy vọng sẽ tìm được một cô gái như thế.
|
Ngọc Trần thực hiện