Jean-Pierre và Luc Dardenne (Đạo diễn phim Rosetta năm 1999 và Two Days, One Night năm 2014)
Tháng 5 năm nay để lại hụt hẫng với những ai yêu điện ảnh. Đó là một nỗi mất mát đặc biệt vì Cannes là ngôi nhà thứ hai, là quê hương nhận nuôi, chào đón những bộ phim của chúng tôi. Chúng tôi hy vọng được quay trở lại vào năm sau, với Spike Lee ở vị trí chủ tịch như dự định. Trong khi đợi đến tháng 5/2021, chúng tôi sẽ tận dụng thời gian nghỉ này để soi chiếu lại công việc của mình, về điện ảnh và chức năng của nó trong xã hội.
Một số người nói rằng tương lai của ngành điện ảnh phụ thuộc các nền tảng trực tuyến. Bằng chứng là nhu cầu sử dụng chúng ngày càng tăng trong cách ly xã hội. Nhưng không phải sự tăng trưởng đó chỉ đáp ứng nhu cầu trong thời giãn cách - khi mà đời sống xã hội biến mất? Chúng ta có thực sự muốn sống trong một thế giới hoang tưởng như vậy không? Không phải chúng ta là quần thể xã hội, luôn muốn sống trong không gian cộng đồng, đặc biệt là rạp chiếu phim với màn hình lớn, tụ tập ở quán cà phê, nhà hàng và nói về những thứ vừa xem? Chẳng phải điều này sẽ đánh thức chúng ta để yêu cầu các nhà lãnh đạo mở rộng các quyền cơ bản với sức khỏe, giáo dục và văn hóa? Có lẽ chúng ta đang ở buổi bình minh của một hình thái liên kết mới. Nó phụ thuộc vào mong muốn của chúng ta.
Christophe Honoré (Đạo diễn phim Sorry Angel chiếu tại Cannes năm 2018)
Sinh nhật của tôi vào tháng 4. Khi đó, Paris tràn ngập thông tin về các bộ phim được chiếu ở Cannes. Mùa xuân luôn gắn liền khoảng thời gian tôi tìm cách ẩn náu còn điện ảnh thì nở rộ. Khi mất mát trong cuộc sống, tôi vực dậy từ những rạp phim. Thời thiếu niên, tôi từng mơ về những bộ phim có cuộc sống tuyệt đẹp ở miền Nam nước Pháp. Và rồi tôi trở thành nhà làm phim, có một hành trình sống đầy tuyệt vời và nuối tiếc với những lựa chọn của Liên hoan phim Cannes.
Năm nay, từ ban công nhà ở Paris, bộ phim nào lọt đến tai, tôi đều nghe thấy âm thanh yếu ớt đang bị chôn vùi. Tôi không muốn nói là không có Cannes những bộ phim sẽ bị quên lãng, nhưng luôn thiếu một điều gì đó. Chúng ta cần tin rằng điện ảnh cứu thoát chúng ta khỏi cuộc sống lạc lối. Một năm không có Cannes là một năm buồn bã. Không cần phủ nhận nữa. Nó là một lỗ hổng, một khoảng trống, một sự thiếu vắng không thể nguôi ngoai.
Debra Granik (Đạo diễn phim Leave No Trace tham dự Directors’ Fortnight năm 2018)
Kiểm tra âm thanh là quy trình quan trọng trước khi chiếu bất kỳ phim nào. Đây là một công việc chuyên môn, đảm bảo không có gì sai sót xảy ra. Trong ngày thứ ba ở Cannes, bốn kỹ thuật viên chào tôi trong rạp chiếu. Họ bắt đầu dự đoán về âm lượng sẽ áp dụng: Dolby 6.8. Họ bật một cảnh có âm thanh lớn và một cảnh yên tĩnh, cả hai đều hoàn hảo ở mức âm lượng đó. Tôi giơ ngón tay cái biểu thị sự đồng ý. Và họ đáp chúng ta sẽ cần nghe thêm âm lượng ở mức 6.7, sau đó là 6.9 và 7.0. Lúc đó tôi bắt đầu lo lắng vì họ dành quá nhiều thời gian chỉ để chỉnh âm lượng cho một bộ phim. Tôi mất kiên nhẫn và thấy cần kết thúc việc này ngay. Nhưng sau đó, tôi thấy bốn kỹ thuật viên tận tâm vẫn đang muốn điều chỉnh nó ở mức tốt nhất có thể. Tôi ngồi lại, thư giãn trên ghế trong rạp chiếu và tận hưởng hiện thực mình đang trải qua.
Mohammad Rasoulof (Đạo diễn hai bộ phim Manuscripts Don’t Burn năm 2013 và A Man of Integrity (2017) từng xuất hiện trong hạng mục Un Certain Regard của Cannes)
Một ngày trước khi Manuscripts Don’t Burn được chiếu, trên bên bờ biển Cannes, tôi hối hả lao đến rạp thì thấy một người gọi tên mình. Một người đàn ông giới thiệu là nhà sản xuất Kaveh Farnam. Tôi có nghe tên anh ta nhưng chưa từng gặp. Ngày hôm sau, Kaveh là khán giả đến xem Manuscripts Don’t Burn. Sau khi bộ phim kết thúc, anh ấy đến ôm và muốn tôi liên lạc khi làm tác phẩm tiếp theo.
Hai năm sau, tôi liên hệ với Kaveh và cùng làm bộ phim A Man of Integrity. Từ đó, chúng tôi trở thành bạn thân. Năm 2017, tại LHP Cannes lần thứ 70, A Man of Integrity mang về cho chúng tôi giải Certain Regard. Năm nay, chúng tôi thắng Golden Bear (Gấu Vàng) - giải thưởng cao nhất của LHP Berlin với There Is No Evil. Ngoài ra, tôi đồng sản xuất tám phim tài liệu và ba phi🎃m điện ảnh cùng nhà sản xuất người Iran trẻ tu🎐ổi, tài năng và độc lập này. Tất cả bắt đầu từ cuộc gặp gỡ tại Cannes.