- Là nhà thiết kế hạng A với hơn 30 năm kinh nghiệm, trước hàng loạt tên tuổi vừa xuất hiện đã đình đám trong làng mốt hiện nay, anh nghĩ mình đã hết thời hay vẫn còn cơ hội tỏa sáng?
- Bản thân tôi không nghĩ là mình hết thời. Dù làm ra một đôi dép tông 11 USD, một chiếc nhẫn 2 USD hay một bộ váy 2.000 USD thì chúng cũng đều chứa toàn bộ tâm sức của tôi. Chừng nào tôi còn sự sáng tạo, đam mê và niềm tin vào bản thân, khi ấy tôi vẫn còn cơ hội. Chỉ những người không tin vào những thứ mình đang làm mới trở thành๊ kẻ hết thời. Một dạng hết thời khác cũng có thể kể đến là những kẻ chỉ biết th🐠iết kế ra vài thứ rác rưởi rồi ngồi mong mọi người sẽ mua vì nó mang thương hiệu của mình.
- Nhắc đến Marc Jacobs, giới mộ điệu nghĩ ngay tới những mẫu thiết kế tuyệt đẹp của anh tại Louis Vuitton một thời. Khi còn làm giám đốc sáng tạo cho hãng này, anh làm thế nào để các thiết kế không bị trùng với sản phẩm mang thương hiệu riêng?
- Đầu tiên tôi phải khẳng định nhóm thiết kế của hãng Marc Jacobs và Louis Vuitton hoàn toàn độc lập. Ngay cả khi có chung một nguồn cảm hứng, cách tiếp cận của các bên cũng có sự khác biệt. Về mặt địa lý, trụ sở chính của Louis Vuitton và Marc Jacobs cũng không ở cùng một chỗ. New York, nơi hãng Marc Jacobs đặt trụ sở chính, là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Nó có mối liê💃n hệ mật thiết với cá nhân tôi. Trong khi Paris lại giống một thế giới trong mơ hơn. Bên cạnh đó, với Marc Jacobs, chúng tôiꦅ có quyền tự quyết định về mọi thứ sau khi diễn show, từ làm chiến dịch quảng cáo cho đến mở cửa hàng còn ở Louis Vuitton, tất cả chỉ dừng lại ở việc làm show thôi.
- Đó hẳn là lý do khiến anh từng quyết định khỏa thân chụp quảng cáo nước hoa táo bạo cho hãng Marc Jacobs. Hãy chia sẻ một chút về lần chụp hình ấy?
- Đó là ý tưởng của Robert Duffy, giám đốc kinh doanh của hãng Marc Jacobs. Khi nghe anh ấy gợi ý, mới đầu tôi không chắc chắn nhưng một lát sau tự hỏi: "Ừ, tại sao lại không thử nhỉ?". Bản thân tôi hoàn toàn tự tin về 🌊cơ thể mình. Tuy vậy, quan trọng hơn, trước đây, Saint Laurent cũng từng làm điều tương tự và được đón nhận. Đó hẳn không phải là điều gì xấu xa cả. Tất nhiên, không thể tránh khỏi việc sẽ có người phản đối.
Ngày chụp hình quảng cáo, tôi và nhiếp♏ ảnh gia Juergen Teller đã thử nhiều phương án với quần jeans và áo sơ mi. Nhưng chẳng có tấm nào tôi mặc quần áo trông ấn tượng cả. Cả tôi và Robert Duffy đều nhất trí với quan điểm mẫu nước hoa dành cho nam giới này muốn thành công phải toát lên được sức trẻ. Chúng tôi không muốn sản phẩm này trở thành loại chuyên cho các ông già bôi lên người sau khi cạo lông. Lúc ấy, mọi người thấy thật sự chắc chắn về những gì mình đang làm.
- Marc Jacobs là bệ phóng cho không ít nhà thiết kế nổi tiếng hiện nay. Những tài năng khiến anh nhớ nhất là?
- Đó là Perry Ellis, Tom Ford và🐎 Tracy Reese. Ngày nay, Tom Ford giống như một huyền thoại trong làng thời trang còn Tracy thì làm ăn khá tốt. Hãng Marc Jacobs cũng từng có không ít nhà thiết kế nổi tiếng khác xin thực tập như Jack McCollough, Proenza Schouler, Chris Benz hay Joseph Altuzarra. Nói chung, chúng tôi rất may♏ mắn vì đã và đang được làm việc với nhiều nhân tài.
- Luôn bị công chúng "soi" từ hành động nhỏ nhất, theo anh, đó là may mắn hay bất hạnh?
- Bản thân tôi cực kỳ thích được người khác chú ý, đặc biệt là khi làm được show hay, kết quả kinh doanh tốt hoặc khiến mọi người chú ý khi ăn vận sexy dạo phố. Một cơ thểꦯ đẹp khi bước tới phòng gym sau thời gian ăn kiêng và tập luyện cũng khiến tôi cảm thấy tự hào về mình hơn. Tuy vậy, nổi tiếng cũng không hẳn là may mắn hoàn toàn. Đôi lúc, tôi phải nghe những lời bình luận kiểu: "Tôi thích Marc hồi xưa hơn", "Anh ấy đẹp hơn khi theo phong cách grunge"... Có những lời nói thực sự khiến ൩tôi đau lòng.
Về cơ bản, bản thân tôi vẫn thấy hạnh phúc vì được mọi người chú ý. Tôi ng🔴hĩ nếu không bị ấn tượng bởi thành quả công việc của mình thì người hâm mộ không chú ý đến đời sống riêng tư nhiều đến vậy. Chúng ta đang s🌸ống trong thời đại đói khát thông tin và mọi người không "tiêu hóa" những thứ mà họ không quan tâm hoặc thích thú.
- Không tính những lời chia sẻ và niềm vui, anh gặp vấn đề gì khi công khai chuyện tình cảm riêng tư cho người hâm mộ?
- Tôi không gặp bất cứ vấn đề gì cả vì tôi sống thực với bản thân mình. Tôi công khai là người đồng tính từ rất sớm. Dù không 💜muốn bàn luận quá nhiều đến đời sống tình cảm cá nhân, mỗi khi người khác hỏi han tôi cũng đều nói những gì chân thành nhất có thể. Bản thân tôi chọn cách trực tiếp đối mặt với các câu hỏi thay vì trốn tránh chúng, từ chuyện từng gặp rắc rối với rượu cồn, thuốc phiện cho đến vấn đề giới tính. Tôi cũng chẳng nuối tiếc điều gì trong quá khứ cả (cười).
- Kể cả việc đuổi "nữ hoàng tai tiếng" Lindsay Lohan khỏi bữa tiệc thời trang của mình vào năm 2011?
- Không hề. Tôi chẳng có gì phải hối hận hay xấu hổ cả vì nếu làm ngược lại, bản thân tôi mới trở thành kẻ ngốc và lãng phí thời gian. Tôi rất mừng vì mình ngày một khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần và sống có ích hơn với những 🌠người xung quanh.
- Về quan niệm thời trang, anh thấy mình thay đổi những gì so với 30 năm trước đây?
- Tôi không nghĩ quan niệm thời trang của mình thay đổi sau từng ấy năm. Tuy vậy, tôi đã được học rất nhiều. Ngoài cách làm quần áo, phụ kiện, túi xách, tôi còn hiểu hơn về các loại vải và quá trình tạo ra chúng. Bên cạnh đó, tôi cũng học được rằng thời trang không chỉ đơn thuầ♔n là áo xống mà còn cả truyền thông, quảng cáo và thể hiện bản thân trước đám đông.
- Nguồn cảm hứng cho những thiết kế của anh đến từ đâu?
- Tôi rất thích âm nhạc. Không hiểu nhiều lắm về nhạc cổ điển nhưng gần đây tôi nghe thể loại này khá nhiều. Tôi chọn các bản nhạc của nhiều tác giả khác nhau. Nó giúp tôi cảm thấy thanh thản và cân b🔴ằng n🍬ăng lượng trong cơ thể. Tuy vậy, nghệ thuật thị giác và đương đại mới là những thứ khiến tôi thấy hưng phấn nhiều nhất. Dù công việc bận rộn, tôi vẫn dành thời gian đi mua đồ cổ, ngắm các tấm thảm và loại vải trang trí nội thất. Bên cạnh đó, tôi cũng đọc nhiều loại tạp chí về nội thất nữa. Có căn phòng tuyệt đẹp khiến tôi phấn khích.
Đức Trí dịch