Cảnh trong "Mê Thảo- Thời vang bóng". |
Ấn tượng đầu tiên là dù phim có độ dài gần 2 tiếng, tôi vẫn cảm thấy thời gian rất ngắn, như một giấc mơ. Tôi từng xem một số bộ phim của đạo diễn Việt Linh như Gánh xiếc rong, Dấu ấn của Quỷ, Chung cư. Người ta vẫn nói đặc điểm phim của chị là có màu sắc triết học đậm đà, ít khai thác sự hấp dẫn của hình ảnh. Thế nhưng, Mê Thảo - thời vang bóng có hình ảnh thật tuyệt vời như cảnh cô Cam rửa giỏ 𝓰trê𒐪n sông, cảnh đồng quê và đặc biệt là cảnh thả đèn trời.
Phim truyện vốn đa dạng và để khán giả cảm động cũng có nhiều loại. Có loại từ đầu đến cuối lôi cuốn khán giả như mê hoặc. Có loại khán giả xem đến nửa chừng vẫn chưa hiểu ý đồ của đạo diễn, nhưng nhờ cách diễn giải rất khéo léo nên kích thích sự hiếu kỳ của người xem. Loại thứ ba là phim có cốt truyện không ly kỳ đặc biệt, nhưng lôi cuốn khán giả bằng hình ảnh rất phim, được gọi là ngôn ngữ điện ảnh. Theo tôi, Mê Thảo - Thời vang bóng thuộc loại thứ ba. Trong điện𒐪 ảnh V♛iệt Nam, những phim như thế này thật hiếm.
Đạo diễn Việt Linh là người không thoả hiệp với nghề nghiệp. Thái độ nghiêm túc trong cách làm phim của chị khiến tôi thán phục ngay từ bộ phim đầu tiên. Tuy nhiên cho đến nay, các phim của Việt Linh vẫn nghiêng nhiều về triết lý, nên dù có nhiều tính thuyết phục đi chăng nữa, ấn tượng đ🐲ể gây cảm động vẫn tương đối yếu. Nhưng có lẽ một phần vì được tiếp xúc với nhiều phim đương đại của thế giới, cũng như đã tích luỹ được nhiều kinh nghiệm sống, Việt linh vẫn tỏ ra là người rất dày công trong vai trò đạo diễn. Để sản xuất một bộ phim có ngôn ngữ điện ảnh dồi dào như thế là rất đáng khâm phục.
Tuy nhiên, nếu không đề cập đến một số đoạn mà tôi cảm thấy còn thiếu sót trong phim thì không công bằng, ví dụ đoạn mở đầu phim với cảnh cô Cam mơ tưởng được thân mật với ông Nguyễn. Xét từ ý nghĩa, đây là đoạn mở đầu phim, mặc dù tôi không thể nói nên mở đầu như thế nào cho phù hợp.
Lâu nay, tôi vẫn nghe nói điện ảnh Việt Nam đang gặp khó khăn, lý do là thiếu tài chính, kỹ thuật lạc hậu, cơ chế không hợp lý. Nhưng tình trạng này là xu hướng chung của trên toàn thế giới, chứ không phải riêng Việt Nam. Vấn đề là dù khó khăn bao nhiêu chăng nữa, những người yêu mến và quan tâm tới điện ảnh vẫn phải hành động tích cực. Dĩ nhiên, nỗ lực của người sản xuất phim là nhân tố quyết định hàng đầu, nhưng sự cổ động, khích lệ của khán giả cũng là yếu tố quyết định không kém. Vì thế, tôi nghĩ Mê Thảo - thời vang bóng là một trong những phim Việt Nam nên được đưa ra chiếu trê෴n phim𒀰 trường quốc tế.
(Theo Thanh Niên)