- Chị vừa hoàn thành một vai diễn trong phim "Mùi ngò gai". Theo chân đoàn làm phim mấy tháng liền, kỷ niệm nào ám ảnh chị nhất?
- Kỷ niệm thì nhiều nhưng đáng nhớ nhất là mới quay hơn nửa đoạn đường mà tôi đã ngất xỉu đến hai lần. Không biết chuyến chạy về đích này, tôi sẽ xỉu thêm bao nhiêu lần nữa. Ngoài ra, tôi còn đꦡang rất đau đầu với chuyện xe cộ.
Vốn rất nhát nên tôi không biết đi xe. Thế mà trong phim tôi ❀phải chạy xe đạp, đi xe gắn máy. Lúc đầu, tôi có nói với đạo diễn là tôi không biết chạy xe và xin đóng đúp, nhưng đạo diễn nói cảnh đó không đáng phải thế. Đạo diễn cho tওôi chiếc xe đạp và buộc tôi phải chạy được. Sau một tuần đánh vật với nó, nay tôi đã chạy được và còn chở chị Kim Xuân (vai mẹ nuôi của Vi trong phim). Sắp tới đây phải tập đi xe máy nữa vì những tập cuối, tôi phải song hành cùng nó.
Diễn viên Ngọc Trinh. Ảnh: Thế Giới Văn Hóa. |
- Đã bắt đầu bước vào tuổi "băm" và vài lần tuyên bố lên xe hoa, nhưng đến giờ sao vẫn thấy chị đi về một mình?
- Là phụ nữ 🍰ai chẳng muốn mình có tổ ấm riêng, tôi 💟cũng không ngoại lệ. Nhưng hôn nhân còn lệ thuộc vào duyên số, không thể muốn là được.
- Kể cả với đạo diễn Công Ninh, người thày và cũng là người đi bên cạnh chị gần 10 năm trời?
- Giữa tôi và anh Ninh có thể nói có duyên mà không có nợ. Quen nhau gần 10 n🔜ăm, gia đình h♋ai bên đã biết mặt, chuyện hôn nhân cũng đã hơn một lần tính đến nhưng cuối cùng không được gì.
- Cùng hoạt động trong môi trường nghệ thuật, giờ anh chị làm thế nào khi chạm mặt nhau?
- Cũng may mà sự việc xảy ra đúng lúc tôi lao vào đóng phim Mùi ngò gai nên không gặp mặt nhau. Nếu có, tôi cũng chưa biết mình sẽ ph🅷ản ứng thế nào. Không còn gì với nhau n🐟hưng chúng tôi vẫn quan tâm nhau, vẫn hỏi thăm nhau qua... những người xung quanh.
Bây ⛄giờ, chuyện riêng không nhắc đến, nhưng tôi vẫn muốn được làm việc với anh ấy. Hy vọng lúc nào đó anh ấy có kịch bản và nghĩ đến tôi, chắc chắn tôi sẽ cộng tác🍒.
- Sau cuộc chia tay, có nhiều lời đồn đại rằng chị có mới nới cũ. Chị nghĩ sao về điều đó?
- Sự việc như thế nào chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Bây giờ tôi không muốn nhắc lại làm gì, chỉ thêm buồn. Tôi biết mình là người của cônꦑg chúng nên bao giờ cũng bị dòm ngó. Chuyện đó vẫn là nỗi đau và tôi không muốn lꦬàm gì tổn thương anh Ninh. Với tôi, anh Ninh vẫn chiếm vị trí số một trong sự nghiệp. Nếu không có anh ấy trong thời gian qua, chẳng biết là tôi có được như ngày hôm nay không.
(Theo Thế Giới Văn Hóa)