- Là một trong 3 nhân vật nam chính của phim "Đường đua" do Hồng Ánh đầu tư tiền tỷ sản xuất, anh chia sẻ gì về vai diễn này?
- Nhân vật của tôi trong Đường đua của Hồng Ánh là một dạng vai🦂 kỳ cục nhất mà tôi từng đóng,. Kỳ cục ở đây được hiểu v𒐪ới nghĩa nó rất thú vị, đầy cam go và khác hẳn các dạng vai quen thuộc trước đây. Hoàn thành vai này tôi cảm thấy như mình đã chinh phục được một thử thách lớn. Bản thân tôi thấy rất hài lòng với vai diễn của mình nhưng còn phải chờ đợi sự đánh giá từ khán giả.
Điều tôi thích thú nhất là qua qu𒈔á trình làm phim, tôi học hỏi được ở chị Hồng Ánh rất nhiều ở vai trò sản xuất phim cũng như làm việc trên phim trường.
- Từ Siêu mẫu 2008, anh được đánh giá là một gương mặt nam sáng giá, vì sao từ đó đến nay anh rất ít tham dự những sô diễn hay sự kiện thời trang?
- Từ ngày khăn gói từ quê nhà ở Cần Thơ lên TP HCM dự thi Siêu mẫu và lập nghiệp ở đây, tôi đều xác định rõ mục tiêu: mình sẽ không bao giờ gắn൲ bó hay dấn sâu vào nghề người mẫu.
Nghề nghiệp mà tôi muốn hướng đến chính là phim ảnh vì đó là đam mê của tôi. Khi còn là sinh viên ở Cần Thơ, tôi theo học đại học sư phạm thể thao. Tuy vậy, lúc đó tôi khá hoang mang về sự lựa chọn cho tương lai của mình. Một lần, nằm ở phòng trọ xem bộ phim trên TV có tên Pursuit of the happiness của Will Smith tôi như vỡ ra được nghề yêu thích của mình chính là diễn viên. Vì thế, khi đi thi Siêu mẫu, tôi nghĩ đó là cách để mọi người biết đến và dễ được mời đóng phim. Lên TP HCM, tôi còn theo học trường sân khấu - điện ảnh TP HCM để hoàn thiện bản thân và trau dồi cho đam mê này.
- Vẫn có nhiều người vừa đóng phim, vừa làm người mẫu, sao anh lại không mặn mà với công việc thứ hai?
- Ngày trước, khi mới bước vào làng thời trang, những gì tôi chứng kiến, mắt thấy tai nghe đã khiến tôi không muốn quan tâm nhiều đến giới người mẫ𒐪u, cũng không muốn dính sâu vào. Giới này tai tiếng nhiều quá. Có lúc nó đã làm cho tôi p🥀hải tránh xa.
Có thể lúc đó, tôi đã suy nghĩ quá cực đoan. Giờ tôi nghĩ cởi mở hơn và không giới hạn bản thân mình vào điều gì. Tôi thấy rằng, nghề nào cũng có người tốt người xấu và tốt hay xấu là do cách mình sống nữa. Vì thế, tôi nhìn nghề người mẫu ở khía cạnh tích cực ở chỗ nó hỗ trợ thêm cho nghề d🍎iễn viên. Nghề mẫu dạy bạn cách chú ý đến ngoại hình của mình, cách tương tác với ống kính và giữ hình ảnh trong mắt khán giả.
- Điều mắt thấy tai nghe nào trong giới mẫu nào làm anh nản lòng nhất?
- Trong giới đó, những người thật sự yêu thời trang và yêu nghề không nhiều. Từng chứng kiến cảnh những người mẫu chơi đánh bài thâu đêm suốt sáng, bay lắc, cặp kè đại gia, tìm kiếm danh lợi bằng mọi cách khiến tôi e sợ... và🦩 không muốn giới đó tiếp cận được mình. Tôi cho rằng, mặt trái của giới người mẫu góp phần khiến showbiz Việt tha hóa đi rất nhiều.
- Với một chàng trai xuất thân từ vùng quê như anh, làm thế nào để tránh những cám dỗ khi phát triển sự nghiệp ở một thành phố lớn?
- 5 năm trước, khi tôi chuẩn bị hành trang lên Sài Gòn, nhiều người thân, bạn bè đều cảnh báo tôi việc sẽ đánh mất tính cách khi bị cuốn theo vòng xoáy của cuộc sống chốn thành thị. Nhưng tôi luôn đặt niềm tin vào bản thân. Tôi tin chỉ có mình mới biết mình là ai, và quyết định mình có bị mặt trái tiêu cực nào đó của showbiz ảnh hưởng không. Đến tận bây giờ, tôi hoàn𒁏 toàn có thể tự tin rằng mình chưa làm điều gì bậy, cũng như tôi luôn đứng ngoài những thị phi. Tôi đã thích nghi được với môi trường sống mới mà vẫn giữ được tính thật thà, thẳng thắn...
Tôi nghĩ nền tảng và tình yêu thương dành cho gia đình cũng rất quan trọng để khiến bạn suy nghĩ cẩn thận trong mọi hành động và quyết định cuộc sống. Mỗi khi làm gì, tôi đều suy nghĩ đến ba mẹ và người thân. Tôi cũng 🥀muốn người dân ở thị trấn Thới Lai, Cờ Đỏ (cách Cần Thơ 30 km) quê tôi nếu vô tình có biết đến tôi cũng tự hào mà nhắc rằng: "Thằng này ở Thới Lai đó!".
- Cố tránh vẫn không thoát khỏi điều tiếng như Nhan Phúc Vinh không thật nổi tiếng mà vẫn có ôtô. Anh thấy sao?
- Năm trước, tôi dành dụm mua được chiếc xe hơi, nhưng năm nay vì cần có nhà ở Sài Gòn để ổn định, tôi đã bán xe, gom góp thêm để đủ mua căn hộ chung cư ở gần trung tâm.... Giờ 𓆉tôiও chạy chiếc Wave Thái cũ của mẹ cho tôi ngày trước, biển số Cần Thơ. Tôi rất quý chiếc xe này vì đã gắn bó từ thời tôi còn là sinh viên, và tôi cũng chẳng ngại gì việc thay đổi như thế.
Từ năm học lớp 3 tôi đã có tính căn cơ, biết quản lý chi tiêu của mình. Thời sinh viên, tôi luyện cho mình thói quen ăn cơm với ít đồ ăn mà vẫn no. Nhiều bữa ăn có tô canh cá lõng bõng cùng cơm trắng là nhiều nhưng tôi vẫn cố tập nhai nuốt một bữa được 4-5 chén cơm. Làm như thế để không bị đói, nhờ vậy m𓄧à tôi không bao giờ tiêu xài quá lố số tiền được gia đình chu cấp... Tính cách này theo tôi đến tận bây giờ. Nói vậy để thấy, những gì 🎃tôi có được từ chính khả năng của mình.
Thật ra, có một chiếc ôtô đi lại là một điều rất cần thiết vì có thể bảo vệ được sức khỏe, tránh mưa nắng bụi bặm và chứa được nhiều đồ đi diễn, đi quay... Tôi đón𒈔g phim truyền hình khá nhiều nên có thể trang bị 🧔xe cho mình. Từ từ rồi tôi sẽ để dành dụm tiền và mua lại ôtô.
- Tham gia khá nhiều phim truyền hình, anh nghĩ gì về sự phát triển của loại hình này?
- Nghị định về phim gi🐬ờ vàng trong 7-8 năm qua có cái tốt là đã hỗ trợ cho phim Việt đến gần với khán giả trong nước. Tuy vậy, mặt trái của nó là khiến phim truyền hình Việt mọc như nấm sau mưa, quá nhiều mà nhiều cái lại nhàn nhạt, không bật lên được, không rõ ràng về thể loại, từ đó diễn viên cũng thiếu vai di💃ễn hay... Tôi chỉ là một nhân tố trong guồng máy đó nên chỉ biết làm hết sức cho vai diễn và cho nhân vật của mình. Ít ra tôi không phải thấy xấu hổ với bản thân thôi.
- Trong công việc, anh là người sống hết mình, còn trong tình yêu thì sao?
- Tôi biết yêu từ lúc 6 tuổi (cười). Giờ nhớ lại, ngày trước khi yêu ai tôi thấy mình bệnh hoạn dễ sợ, đã yêu là sống chết hết mình cho tình yêu, yêu quên trời đất, không từ🍸 một c🌳hiêu thức nào để nàng chú ý. Thời học sinh, có lúc tôi cố tình đứng ở cổng chờ cho nàng tan trường, tạo cớ này cớ nọ để vô tình gặp nàng. Còn thời đại học, khi để ý một cô gái cùng trường, dù nhà gần trường tôi vẫn đạp xe đạp ngược hàng chục km để được sóng đôi cùng nàng đến lớp. Rồi khi để ý một cô gái khác, tôi có thể cầm hoa hồng đứng chờ trước cổng nhà nàng từ 9h tối hôm trước đến 6h sáng hôm sau mà nàng vẫn không thèm ngó lấy một cái. Vậy mà suốt một thời gian dài tôi vẫn lẻ bóng. Nhiều lúc tôi rất buồn vì thấy mình cũng có ngoại hình thua gì ai đâu mà chẳng được nàng nào đáp ứng tình cảm.
Hiện giờ, tôi đã bớt bản năng hơn trong chuyện yêu đương. Tình yêu hiện tại cũng là một tro🦩ng những người con gái mà tôi trồng 𓂃cây si trước đây. Chỉ khác là nàng đang học tập ở nước ngoài nên chúng tôi cũng không có nhiều dịp để gặp gỡ nhau.
- Kế hoạch công việc trong năm mới của anh như thế nào?
- Hiện tại tôi tham gia bộ phim truyền hình Hồn đá dài 30 tập. Trước đó tôi đã nhận được 4-5 kịch bản phim truyền hình, nhưng tôi vẫn giữ cách làm ꦯviệc của mình, đó là chỉ chọn một vai diễn để có thể tập trung hoàn thành tốt nhất chứ không ôm đồm nhiều vai cùng lúc. Ngoài ra, từ lâu tôi đã ý thức mình phải học tập dần dần và tích lũy kiến thức về công việc làm phim, sản xuất phim... Với ý thức này, khi lên phim trường tôi luôn chịu khó để ý mọi khâu, từ ánh sáng, góc máy, cách thể hiện của đạo diễn cho từng cảnh quay. Tôi mong đến khi nào đó cảm thấy chín muồi và điều kiện thuận lợi thì tôi sẽ đi học trở thành đạo diễn hoặc nhà sản xuất. Đó là mơ ước🐠 của tôi.
Thoại Hà thực hiện