* Bài tiết lộ một phần nội dung phim
Tác phẩm dán nhãn 18+ (không dành cho khán giả dưới 18 tuổi), do nghệ sĩ Kim Xuân đóng chính. Câu chuyện xoay quanh Vương Đình - một gia tộc chuyên thờ phụng thế lực tâm linh được gọi là Ơn trên. Bà Hà Phương (K🔯im Xuân) tin rằng tín ngưỡng này sẽ giúp gia đình bà thịnh vượng.
Biến cố ập đến ওkhi Vĩnh An (Hữu Tiến) - con trai đầu của bà Phương - từ Mỹ về nước kế thừa quyền điều hành gia tộc. Lần lượt, từng thành viên trong Vương Đình chết một cách bí ẩn, theo phương thức ứng với yếu tố🀅 ngũ hành - kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Vĩnh An lên kế hoạch điều tra, dần phát hiện sự thật.
Tác phẩm tạo sức hút bước đầu nhờ phần kịch bản được chăm chút. Đạo diễn không kể chuyện theo tuyến tính thông thường mà đan xen giữa hai luồng thời gian - quá khứ và hiện tại. Lối dẫn dắt này giúp khán giả hình dung được bi kịch vốn bén rễ từ lâu, bủa vây nhiều thế hệ gia tộc Vương Đình. Khi mới làm dâu, bà Phương bị gieo rắc trong đầu suy nghĩ: Sinh con gái là tội ác. Từ đó, bà áp đặt tư tưởng trọng nam khinh nữ l💎ên con cháu, cho rằng cô con gái bị tâm thần là do gia tộc bị trừng phạt. Khi án mạng xảy ra, bà chọn cách hành lễ để bài trừ điềm xấu, bấu víu đức tin với thần thánh.
Bước sang hồi hai, câu chuyện phát triển kịch tính hơn, phim chuyển từ thể loại giật gân, kỳ bí sang màu sắc trinh thám. Nhiều tình tiết ở đầu tác phẩm dần hé lộ, được꧑ giải thích khá hợp lý khi nhân vật Vĩnh An phát hiện loạt nghi vấn trong vụ án. Các vai chính lẫn phụ trong phim có câu chuyện riêng để từ đó, mỗi người đều trở thành nghi can. Là người đứng đầu gia tộc, bà Phương giấu một tội ác bắt nguồn từ quá khứ. Vĩnh An cũng dằn vặt bản thân bởi một sai lầm, nửa tìm cách chạy trốn, nửa nỗ lực hàn gắn vết thương. Nhà văn Nguyễn Ngọc Thạch đánh giá kịch bản phim khá tốt so với những tác phẩm trong nước 🦂gần đây, có nhiều chi tiết được cài cắm lớp lang, cẩn thận.
Ở hồi cuối, phim dần đuối khi chân dung kẻ thủ ác bị phơi bày. Tá𒊎c phẩm bắt đầu lộ nhiều điểm yếu trong diễn xuất ở các cảnh đào sâu nội tâm nhân vật. Kim Xuân là gương mặt hiếm hoi diễn tròn vai. Những chênh chao trong tâm lý Hà Phương được nghệ sĩ gạo cội khai thác vừa đủ, chừng mực, như cảnh bà phát hiện người gây ra mọi nguồn cơn tội lỗi.
Các nhân vật còn lại mắc lỗi gượng gạo trong diễn xuất hoặc lên gân. Với vai điện ảnh đầu tay, Hữu Tiến thiếu khơi gợi cảm xúc, chưa đẩy được không khí trong các cảnh cao trào. Giọng thoại diễn viên đều đều, ít nhấn nhá, có lúc tạo hiệu ứn༒g ngược. Trong buổi công chiếu sớm hôm 25/11 ở TP HCM, nhiều k✅hán giả bật cười trước cảnh nhân vật Vĩnh An đề nghị mẹ báo công an khi phát hiện án mạng vì cách thoại còn ngô nghê.
Trác Thúy Miêu - vai Ánh Dao, cô Vĩnh An - có lối trò chuyện đậm màu sắc kịch nói. Hữu Tài tạo thiện cảm bước đ💃ầu với vai Thái Phong - người em tật nguyền hiền lành. Về cuối, lối diễn của anh trở nên cường điệu với biểu cảm lặp đi lặp lại: ánh mắt trợn trừng, giọng cười gằn.
Qua bàn tay đạo🔯 diễn Nguyễn Chung, bối cảnh được dàn dựng kỹ lưỡng với lối tư duy giàu chất điện ảnh. Đầu phim, không khí kỳ bí trong biệt thự cổ được giới thiệu bằng kỹ thuật quay one-shot (không cắt cảnh). Màu sắc trong phim đôi khi trở thành ngụ ý của đạo diễn. Ở cảnh nghi lễ cúng bái, không gian rực đỏ báo hiệu nguy hiểm kề cận. Không gian nhà cổ sử dụng nhiều gam màu lạnh như nâu trầm, xanh đậm, gợi cảm giác lạnh lẽo, bí hiểm.
Nhạc phim hỗ trợ dìu dắt cảm xúc người xem nhờ được đặt để vừa vặn, đúng lúc. Ca khúc chính của tác phẩm - Một bước vô hình (Hà Trần ♌hát, Huy Tuấn sáng tác) - tạo dư âm với phần giai điệu, ca từ phù hợp không khí bi thương cuối phim. Sau 3 ngày ra rạp, tác phẩm hiện thu về 4,5 tỷ đồng, theo số liệu của Box Office Vietnam - đơn vị quan﷽ sát phòng vé độc lập.
Mai Nhật