Tôi si🤡nh🎐 ra trong một gia đình êm ấm, các dì, các cậu đều yêu quý tôi như nhau. Nhưng chẳng hiểu vì sao, có lẽ do cách thể hiện tình cảm hay bởi dì đã rời khỏi tôi mà tôi cảm thấy tình cảm dì Ba dành cho tôi là đong đầy và chân thành nhất.
Dì Ba của tôi là một người phụ nữ hiền lღành, chân chất. Thuở nhỏ, có người xem chỉ tay bảo dì tôi số khổ, số chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Ừ phải, ở cái tuổi năm mươi mấy, dì tôi vẫn mưa nắng dãi dầu, tất bật lo cái ăn cái mặc. Cả cuộc đời mấy chục năm vất vả củ𓂃a mình, dì đã sống vui vẻ được bấy nhiêu ngày, tôi thầm ngẫm hỏi khi nhìn dì nằm lạnh lẽo một góc.
Lúc tôi học mầm🌸 non, dì tôi là người dì yêu thương và cưng chiều tôi nhất. Bởi dì có ba người con trai, cả họ tôi cũng chỉ có nam, tôi lại là con gái, có lẽ vì thế mà dì xem tôi như con gái ruột của mình. Tôi còn nhớ mãi căn nhà lụp xụp, căn nhà l൩á nhỏ bé của dì lần đầu tôi đến, dẫu là căn nhà nhỏ bé, nhưng ở giữa lại có một bếp lửa cháy to.
Dì đang nấu cho tôi món ăn mà dì giỏi nhất - thịt kho trứng, món ăn đậm đà hương vị miền Tây Nam bộ. Tôi còn nhớ cảm giác ngon lành của mónꦏ thịt dì nấu, còn nhớ như in nụ cười dì nhìn tôi khi tôi tấm tắc khen tài nghệ nấu ăn của dì. Thế rồi, cứ thế, mỗi lần có dịp, tôi lại thấy ngọn bếp lửa ấy đang cháy hừng hực, nấu món ăn từ lâu đã thành món yêu thích của tôi.
Lúc vào tiểu học, tôi thích món b🌳ánh tét, dẫu mọi người trong nhà thích nhân đậu, tôi lại chỉ ăn được nhân chuối. Dì biết tôi thích, chính tay dì tối trước ngày tôi về quê, nấu một nồi bánh tét, hơn phân nửa là nhân chuối - dành cho tôi.
Lúc học tầm cấp hai, tôi không biết uống cà phê, tôi ghét vị đắng của những thức cà phê pha sẵn, tiện lợi và nhanh chóng. Thế rồ💫i, với năng kh🐲iếu và tình yêu dành cho tôi, mỗi lần gặp tôi, dì lại luôn làm sẵn ít cà phê sữa do chính tay dì làm. Món ăn thành thức uống yêu thích của tôi cũng từ ấy.
Cả cuộc đờ🌳i dì, chỉ cần có dịp, dì lại mang cho tôi bao thứ quà bánh tôi yêu thích, dì thương tôi bằng cả tấm lòng, bằng những giọt mồ hôi, những đêm thức bên bếp lửa đến nấu cho tôi những món ngon. Ừ, cuộc đời dì vẫn cứ mãi vất vả vì mọi người tr♐ong nhà như thế.
Nhưng cuộc đời nào có dễ dàng đến thế, cuộc sống dì đã gian khổ, cuộc đời cũng vẫn không buông tha khi khiến dì tôi đau ốm liên miên, dì đi bao bệnh viện vẫn k൩hông tìm ra bệnh.
1 năm, 2 năm, rồi 3 năm, một ngày nọ mẹ tôi nhận được tin dì bị ung thư ác tính, đã di 🦩căn. Vài ngày sau khi dì nhập viện, tôi thu xếp được việc học, đến thăm dì. Người phụ nữ làn da ngăm đen với khuôn mặt khỏe khoắn, tươi tắn ấy của dì đã chẳng còn.
Dì lúc ấy da xám xịt, chỉ còn da bọc xương, người dì teo hẳn lại. Tôi c🍬òn nhớ mãi khi ấy dì tôi rơm rớm nước mắt nói🃏 về sức khỏe, những đêm mất ngủ vì đau của dì, tôi chỉ biết ngồi bên xoa chân, đấm vai, tâm sự với dì. Dì vui vẻ ngồi khoe "cô cháu rượu của dì" với những bệnh nhân, người thân trong phòng. Dì cười vui vẻ, nhìn tôi đầy ấm áp. Ngồi trò chuyện với dì đôi chút, đến giờ đi học, tôi ra về, lòng thầm hy vọng mọi thứ rồi sẽ ổn.
Sau đó, dì xuất viện, về khám một người thầy lang có tiếng ở xa. Tôi lúc ấy tham gia một chuyến du lịch. Ngày ngày tôi vui chơi vui vẻ, nào ngờ khi ấy dì tôi lại đang đấu tranh🌟 giữa sự sống và cái chết. Đi 4 ngày về, mẹ tôi kể tối trước dì tôi thoi thóp, nhưng rồi lát sau lại vì⭕ lời gọi của anh con trai út mà mở mắt. Sự sống của dì tôi được kéo về.
Hai ngày sau, tôi ở nhà, nhận được cuộc gọi của mẹ tôi, báo dì tôi vừa mất. Giây đầu tôi không tin vào lỗ tai mình, hôm trước tôi còn vừa hứa lòng sẽ về thăm dì, vậy mà tôi lại chậm một nhịp. Giây sau, tôi lại ꧟càng cảm thấy thất vọng về bản thân, bầu trời trước mắt dường như xám xịt lại, quang cảnh trước mắt tôi là một màu đen tang tóc.
Bước vào căn nhà lá cũ ấy, tôi thấy dì nằm đó, ốm cằn cỗi, dường như chỉ còn thấy da bọc xương, dì nằm lạnh lẽo nơi một góc phòng. Bên cạnh dì, ông bà, mẹ tôi, các cậu dì đều đang khóc, tôi nhìn sang ba người con trai dì, tĩnh lặng, lơ đễnh và vô hồn. Có lẽ, c🐽hính cái khoảnh khắc đó, tôi biết mình phải mạnh mẽ, bởi lẽ, dì chẳng muốn người thân mình phải đau thương. Ngày hôm ấy, tôi không khóc. Ngày dì hạ quan, tôi không khóc. Giỗ đầu của dì, tôi không khóc. Trong thâm tâm tôi, 🤪tôi tự bảo mình có lẽ dì vẫn chưa ra đi, dì vẫn là người ở bên tôi.
Nhịp sống hối hả xoay. Tôi lo cắm cúi việc học cho năm cuối cuộc đời học sinh của mình mà quên đi ng൲ười dì thương tôi nhất ấy. Nhưng rồi, một ngày, tôi nằm mơ, mơ thấy dì Ba tôi vẫn hồng hào, tràn đầy sức sống, tôi thấy dì mỉm cười nhìn tôi, tôi ôm dì thật chặt, không cảm nhận được hơi ấm hay mùi mồ hôi mưa nắng của dì. Tôi thầm hy vọng đây là sự thật.
Nhưng không, tôi sực tỉnh, giấc mơ ấy là giả, tôi chẳng còn có thể ôm dì nữa. Như vậy chẳng phải dì tôi mất thật rồi? Những ký ức về dì dần dần hiện rõ trước mắt tôi, từng ánh mắt, cử chỉ,ꦇ từng lời nói, từng bộ đồ yêu thích mà dì mặc đến sờn cũ dần hiện trước mắt tôi. Tôi choàng tỉnh sau bao ngày ngu muội tin vào sự thật do tôi tự nghĩ ra.
Những ngày sau, tôi sống trong tâm trạng đau thương chưa từng có, dường như lúc nào tôi cũng có thể nghĩ đến dì. Tôi thầm nghĩ, tại sao người tốt bụng như dì lại phải rời bỏ nơi này sớm như thế? Tại sao không thể tìm ra được căn bệnh ung thư quái ác ấy từ sớm? Tại sao lần trong bệnh viện ấy﷽ lại là lần cuối 🤡tôi được gặp dì? Tại sao tôi lại không quay về sớm hơn? Tại sao bao năm qua tôi không có được bức hình nào chụp với dì? Hay giả như dì tôi vẫn còn sống thật ? Hay là có thuốc tiên thật? Bao câu hỏi dần xoáy trong đầu tôi, lần nào cũng là tự tôi thức tỉnh mình bằng sự thật quá đỗi đau đớn và xót xa.
Thật ra, cuộc đời con người ta cũng chỉ như một bãi cát sa mạc rộng lớn, nóng bức, khô rát và cô quạnh. Mỗi hình hài bước qua sa mạc ấy lại để lại một vài dấu chân, đẹp có xấu có, lớn có nhỏ có, mờ nhạt có, sâ𒁏u đậm có. Tuy vậy, dẫu dù là người ấy là ai, dẫu bóng hình đôi chân ấy như thế nào, thì vốn dĩ, gió cũng sẽ cuốn hình hài vội vã bay đi mất, cát cũng sẽ vội vàng xóa mờ đi dấu chân kia.
Duy chỉ có ký ức, mùi hương người ấy là còn 🦩ở lại với sa mạc. Dì tôi ra đi, để lại dấu chân sâu đậm, những hồi ức đẹp đẽ trong tuổi thơ ấu của tôi. Giờ đây, tôi đã dần chấp nhận sự thật. Những lần tụ họp gia đình, mọi người vẫn nhớ đến dì, vẫn lâu lâu vô tình trong tiềm thức muốn gọi báo dì sang chơi, vô tình nhắc đến thứ cꦦà phê đậm đà dì pha, nhớ nồi bánh tét thơm ngon ngút khói mà dì nấu, mọi người vẫn khóc, vẫn nhớ dì.
Nhưng trên tất cả, mọi người, cả tôi đều thực sự chấp nhận sự thật, cũng tin rằng rời khỏi nơi đây dì sẽ chẳng còn phải cực khổ, lam lũ làm việc. Cũng không còn những phút giây đau đớn từng cơ quan, tế bào do căn bệnh ung thư hoành hành. Sa mạc tôi vốn dĩ khô nóng, vì dì mà trở nên mát mẻ, sống động lên biết mấy. Có những điều mãi mãi là ký ức, ta chỉ có⛄ thể vì tương lai mới mà bước tiếp sa mạc kia.
Thật ra, ở cái tuổi 17, tô♑i sẽ còn nhiều va động với cuộc đời, sẽ còn nhiều dấu chân khiến tôi khắc khoải. Dù vậy, ở cái tuổi 17 này, tôi lại ngẫm và nhớ dì Ba tôi nhiều nhất, có lẽ là bởi con người ta sẽ chỉ thật sự biết trân quý khi mất đi người mình trân quý.
Khi dì còn ở bên tôi, d𝄹ì yêu thương tôi, tôi thương dì, nhưng tình cảm ấy tôi lại chẳng hay biết. Khi dì ra đi, tình cảm ấy trong tôi mới xúc động rõ ràng, lặng lẽ và ồn ã. Có lẽ tôi cũng thật sự không biết từ khi nào tôi trân quý dì tôi đến vậy, có lẽ là từ khoảnh khắc dì cười hạnh phúc nhìn tôi khi thấy tôi ăn ngon, là khoảnh khắc khi tôi đau bụng dì lấy dầu xoa lên🃏 bụng tôi rồi đọc câu thần chú phù thủy làm tôi cười khúc khích. Là khoảnh khắc tôi uống ly cà phê ngon lành do chính tay dì làm, hay chính là khoảnh khắc dì nằm đó, lạnh lẽo và bình thản đến lạ.
Tôi không rõ tình yêu thương ấy bắt đầu từ khi nào, nhưng tôi biết, dì là người thương tôi và tôi thương dì. Và bởi lẽ như vậy, nhiệm vụ của tôi là phải cố gắng, nỗ lự🅺c hết mình vì tương lai phía trước, sứ mệnh của tôi là phải thay dì yêu thương ông bà. Và đặc biệt hơn cả, nghĩa vụ của tôi là phải biết trân quý từng khoảnh khắc, con người xung quanh tôi, bởi lẽ một người tôi trân quý đánh mất có lẽ đã quá đủ rồi. Vì vậy, cũng thật hy vọng, người xung quanh tôi, những con người với guồng quay hối hả cũng sẽ được bình an, hạnh phúc và có những thời gian đẹp bên người phụ nữ, người thân họ trân quý. Và trên tất cả, cũng hy vọng mọi người phụ nữ trên thế giới này có thể có được thật nhiều niềm hạnh phúc, đừng vì cố gắng cả đời mà quên đi yêu thương bản thân mình.
Mừng ngày 20-10, Ngày phụ nữ Việt Nam. Mừng ngày 20-10, gửi dì Ba trân quý 🎃của con.
Đỗ Thị Hồng Hạnh