"Không phải tất cả mọi người đều có thể thực hiện được giấc mơ "đến Bắc Kinh". Và "đến Bắc Kinh" cũng không phải điều tất yếu giúp một người t🍌hực hiện được giấc mơ".
Tôi đọc dòng trên trong ⛄cuốn sách nói về "giấc mơ Bắc Kinh" của những đứa trẻ miền quê nghèo khát khao cuộc sống phồn hoa đô thị.
Tôi sinh năm 1994, đang làm marketing của một công ty bất động sản. Tôi cũng từ💙ng có một "giấc mơ Hà Nội" như vậy. Ngay từ nhỏ, tôi 😼được mọi người động viên phải cố học thật giỏi để sau này ra Hà Nội học; học giỏi để sau này đi Hà Nội...
Năm lớp 2, lần đầu tiên tôi được ra Hà Nội một tuần dịp nghỉ hè, được bác và anh chị dẫn đi chơi lăng Bác, thăm Chùa Một Cột, công viên Thủ Lệ, ăn kem Tràng Tiền, đi Vincom... Tất cả đều là trải nghiệm mới lạ꧒ đầy thíc🐲h thú. Từ đó, tôi luôn ao ước lớn thật nhanh để đi Hà Nội, để trải nghiệm tất cả những điều thú vị ở Thủ đô.
Lớp 12, tôi nộp duy nhất một bộ hồ sơ vào một trường đại học tại Hà Nội. Với những đứa học khối C như tôi thì không có nhiều lựa chọn, ngoài Hà Nội, mọi người thường nộp thêm h𒈔ồ sơ vào Sư phạm 2 Vĩnh Phúc, Thái Nguyên hoặc Hòa Bình. Nhưng với tôi Hà Nội là mục tiêu duy nhất, tôi nhìn thấy hình ả൲nh cô gái tuổi 18 đeo balo tung tăng khắp ngõ ngách Hà Nội suốt năm tháng thanh xuân.
Lên đại học, khi sống giữa Hà Nội, tôi bị choáng ngợp bởi sự đông đúc nhưng vẫn thấy Thủ đô rất thơ. Tôi cùng đám bạn thân đạp xe khám phá khắp địa danh nổi tiếng, lần lượt thử những trải nghiệm mà trước đây chưa từng có, như đi xem phim chiếu rạp, ăn buffet, đi xe bus... Hà Nội cho tôi những người bạn mới, xoa dịu nỗi nhớ nhà bằng꧋ khung cảnh nên thơ, bao bọc cuộc sống sinh viên nhiệt thành nhưng vụng về, non nớt.
Tốt nghiệp, bạn bè mỗi người một nơi, có người về quê, người theo chồng, người đi phương khác, nhóm bạn ngày xưa ở cùng một phòng, chỉ còn tôi ở lại với giấc mơ "mua nhà Hà Nội". Nhữꦜng người bạn của tôi, có người rất thành công ở quê hương hay m🌊ột vùng đất mới, có người đã lấy chồng sinh con, cũng có người trở thành triệu phú mua đất mua nhà.
Còn tôi, tôi vẫn ấp ủ giấc mơ có nhà Hà Nội. Đó là sẽ một ngôi nhà mang đậm nét thanh xuân và viết tiếp quãng đời còn lại của tôi. Ngôi nhà đó có một căn bếp hướng ra cửa sổ để đón nắng - nơi tôi nấu những món ngon rồi cùng người thương vừa ăn tối vừa kể cho nhau nghe về một ngày dà🥃i. Có một chiếc bàn làm việc view ra công viên - nơi tôi vừa làm việc, vừa ngắm nhìn đám trẻ con đang nô đùa, những cô cậu thanh niên đang ca hát và cả người già tập thể dục. Có chiếc giường ngủ êm ái được thay ga mỗi ngày; có ban công nhiều hoa lá, có chú mèo con💫 nằm liếm láp mỗi ngày...
Để đạt được thành tựu không chỉ cần nơi để giấc mơ đâm chồi nảy lộc, mà còn cần đến sự bền bỉ cố gắng và quyết tâm lâu dài. Với những người đã đến Hà Nội, hoặc bao mảꦗnh đất khát vọ🎐ng thanh xuân khác, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà không thể gắn bó, thì vẫn có những vùng đất khác ươm mầm cho khát vọng đó nở hoa.
"Những dũng sĩ thực sự trong cuộc sống không bao giờ để tâm đến sự sắp xếp bất công của ông trời. Trên bất cứ mảnh đất nào, họ đều trịnh trọng mặc áo giáp, dùng thanh kiếm sắc bén của tôi để mở ra một con đường vinh quang" - trích Kiên trì ắt được đèn đáp.