Người ta thường đôi khi không để tâm, thậm chí là khinh thường những thứ giản dị xung quanh mình, không biết đến giá trị đích thực của nó. Thế rồi rồi một ngày chợt bàng hoàng nhận ra rằng “mình không thể sống thiếu thứ đó”. Tôi từng như vậy một qu🌳ãng thời gian dài suốt 18 năm.
Tôi sinh ra trong một gia đình có bố là thương binh còn mẹ là giáo viên. Đối với bố mẹ tôi danh dự là một thứ rất quan trọng và để thể hiện giá trị của một con người. Tôi có một người anh trai, tên Tuấn. Tôi kém anh tận năm tuổi, nhưng chẳng bao giờ tôi gọi Tuấn là anh, mà luôn gọi là “Tuấn ngốc” vì lúc anh Tuấn một tuổi, bị 🦩một trận ốm nặng, bố mẹ phải thuốc thang chạy ✨chữa nhưng anh. Sau trận ốm “thập tử nhất sinh” ấy, từ một cậu bé đẹp trai, lanh lợi, anh trở nên đần độn và xấu xí. Đi đâu bố mẹ tôi cũng lấy làm xấu hổ vì anh trai. Cho đến khi sinh ra tôi thì niềm hãnh diện, lòng tự hào của bố mẹ lại được trỗi dậy.
Phải nói tôi là một cậu bé đẹp trai và được mọi người gọi là thần đồng từ khi còn bé. Thế rồi mọi 🦩sự ưu ái của bố mẹ đều dành hết cho tôi. Hồi đó, tôi khinh thường anh trai mình lắm, một phần vì thái độ của bố mẹ đối xử với anh, một phần vì bạn bè của tôi. Có lần tôi bị bạn bè chọc “đồ thằngꦕ có anh đần độn”. Tôi bực mình nhưng không làm gì nổi tụi nó vì chúng nó đông, lại to con hơn tôi. Thế là tôi chỉ biết khóc. Tôi dường như thêm căm thù người anh trai của mình. Tôi nghĩ chính anh là nguyên nhân làm tôi bị bạn bè trêu chọc như thế này. Và anh Tuấn lúc đó xuất hiện như một lực sĩ nhấc bổng thằng đầu đàn trêu chọc tôi lên “dám trêu em trai tao khóc nè”. Lúc đó tôi thật không hiểu sao khuôn mặt đần độn ngày thường của anh bỗng biến mất, thay vào là một vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhưng tôi đã đứng dậy, xô vào người anh “chỉ tại anh mà tôi bị bọn nó trêu”. Tôi bỏ đi, để lại anh một mình đằng sau đang ngơ ngác nhìn tôi. Năm tôi 18 tuổi, tôi đỗ vào trường Đại học Ngoại thương. Cả họ chúc mừng, ai cũng có quà tặng tôi. Tôi cũng chẳng để ý đến người anh trai cứ long ngóng ấp▨ úng định nói với tôi điều gì. Anhꦰ Tuấn cất giọng lắp bắp thường ngày “anh sẽ tặng em một món quà thật ý nghĩa. Em muốn anh tặng gì?”. Tôi nhìn anh trai cười nói “Anh thì mua được gì cho em? Thôi anh đừng có mà lắm chuyện nữa”. Tôi quay lưng định bỏ đi thì anh Tuấn nói “Anh nhất định sẽ mua được cho em mà”. Tôi cười nói “thế anh mua máy tính bảng đi”.
Tôi nói thế là vì thấy bạn bè mình toàn dùng máy tính bảng và ao ước có được một chiếc. Mà thực chất tôi chỉ buột miệng nói thế thôi chứ cũng không hy vọng anh mua được cho tôi. Anh Tuấn đã nghỉ học 5 năm rồi và đang thất nghiệp. Sau đó tôi ra nhập học ngoài Hà Nội, thỉnh thoảng gọi về nhà nhưng chẳng bao giờ hỏi thăm anh trai một câu tử tế, mặc dù lần nào cũng là anh nghe điện thoại và muốn nói chuyện với tôi. Lúc nào anh cũng kèm theo câu nói mà tôi chẳng để ౠý nữa “anh nhất định tặng em”.
Thế rồi Tết đến, tôi trở về nhà và nhận được tin anh Tuấn đang bị ốm. Tôi bỗng thấy hụt hẫng. Tôi thấy anh Tuấn đang nằm trên giường và đầu đắp chiếc khăn chườm. Vừa mở mắt trông thấy tôi, anh đã reo lên “Nam, em về đấy à?”. Anh Tuấn vừa nói vừa ho sặc sụa. Bố mẹ ngồi bên chăm sóc anh, mẹ ch✅ảy nước mắt nhìn tôi sụt sịt bảo “Đây là món quà mà anh muốn tặng con”. Mẹ tôi rút từ ngăn kéo ra một chiếc tablet. Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn và mẹ tôi bảo “từ🌳 khi con đi học ngoài đó, anh Tuấn suốt ngày đi làm không quản ngày đêm và luôn miệng bảo sẽ tặng con món quà mà con mong ước, để rồi sinh bệnh thế này đấy”.
Tôi đứng lặ🌱ng người nhìn anh. Anh gầy hẳn, hai má hốc lại🎃 và đen hơn. Tôi bỗng thấy thương anh một cách lạ lùng. Tôi mếu máo khóc như một đứa trẻ con và chạy đến bên anh “Anh Tuấn, cho em xin lỗi”.
Thật may mắn là tuần sau anh khỏi ốm. Gia đình tôi có thể quây quần để đón một cái Tết đầm ấm và cùng nhau chào đón khoảnh khắc g𓆏iao thừa. Đó là cái Tết hạnh phúc nhất của tôi. Tôi dùng chiếc tablet lướt nhẹ vào màn hình để ghi lại những hình ảnh đáng nhớ c♎ủa hai anh em và của cả gia đình chúng tôi.
* Độc giả gửi bài dự thi tại đây hoặc [email protected].
Cuộc thi viết "Trải nghiệm cuộc sống cùng tablet" do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Công ty điện tử Samsung tổ chức dành cho các công dân sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam. Chương trình diễn ra trong 6 tuần từ ngày 15/8 đến 25/9. |
Lê Thị Lan