Tôi biết đến nước Pháp như một mối duyên tình khi là cô bé học sinh lớp 4 được mẹ Phan Thị Huỳnh Cúc - một Việt Kiều sống tại Paris nhận làm con nuôi. Khi ấy, vẻ đẹp của đất nước hình lục lăng với tháp Eiffel hùng vĩ, với nhà thờ 🔯Đức Bà Paris cổ tích, cùng những ngôi nhà cổ nép mình bên dòng sông Seine hiền hòa, thơ mộng đã đi vào lòng tôi giản dị như lời hát ru của bà, như câu ca dao sâu lắng tình người của mẹ thuở đưa nôi. Tôi yêu nước Pháp, bởi nơi xa xôi ấy luôn có một người mẹ kính mến cùng trái tim thánh thiện luôn đong đầy yêu thương đã che chở, nuôi dưỡng cho tâm hồn thơ bé của tôi.
Tôi trở thành con của mẹ Cúc thông qua tổ chức phi chính phủ Franite Euro Asia (Hội Huynh Đệ Âu - Á) do Linh mục Gioan Baotixita Nguyễn Đình Thi sáng lập nên. Với tôi, 14 năm được làm con gái của mẹ Cúc là một điều may mắn và niềm hạnh phúc vô biên cho dù suốt ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ có cơ hội được gặp mẹ và được nghe mẹ gọi tên tôi dù chỉ một lần. Và niềm khao khát ấy mãi cứ t♛răn trở, thôi thúc tôi mong đến một ngày được gặp mẹ, được thỏa thích cuộn mình vào lòng Mẹ trong những cảm xúc thiêng liêng nhất, để được lắng lòng nghe giọng trầm ấm của Mẹ kể về nước Pháp, về văn hóa, về ẩm thực Pháp và sự lịch thiệp của người Pháp.
Hạnh phúc của một cô bé nhà quê đơn giản chỉ là những buổi chiều tung tăng trên con đường làng khi cầm trong tay phong thư của mẹ Cúc gửi từ Paris về mà lòng ngập tràn vui sướng. Mỗi một cánh thư là một mảnh ghép luôn đong đầy nỗi nhớ và t🀅ình thương ấm áp mẹ dành cho tôi, nó tựa như những viên kẹo đường đủ ngọt để bao bọc, san sẻ tuổi thơ không ngọt ngào của một bé con.
Những dòng thư của mẹ đã dìu dắ♏t tôi đi qua những miền yêu thương, là nguồn động viên và sức mạnh để tôi yêu hơn cuộc sống vốn như một “chiếc chăn hẹp” này. Trái tim tôi bắt đầu “thổn thức” và đồng điệu cùng những ngữ điệu lãng mạn của tiếng Pháp qua lời chào “bonjour”, qua n༺hững cái “bisous”, “embrasses” và những lời dịu dàng “Je t’aime - mẹ yêu con” mà mẹ gửi đến tôi. Tôi không biết kể từ lúc nào, trái tim mình đã hướng về nước Pháp mỗi khi tôi nghĩ đến mẹ.
Thế rồi, mọi cảm xúc cứ thế ùa về như cơn lũ đầu đông cứ dâng tràn trong ngăn tim nhỏ bé của tôi. Tôi nhớ mẹ, tôi muốn được nắm tay mẹ đi dạo nơi c🃏ó những cánh đồng hoa Lavender tím ngắt của vùng Provence, được chạm vào mái rêu của những ngôi nhà cổ kính, được cùng mẹ khoác lên tà áo dài Việt Nam giữa đại lộ Champs - Elysees thênh thang, được đứng trên đỉnh cao nhất của tháp Eiffel để ngắm thành phố của lòng tôi. Tôi đã yêu nước Pháp như vòng tròn yêu thương mẹ vẽ cho tôi, vòng tròn ấy không có điểm bắt đầu và không hề có điểm kết thúc, mà ở đó luôn có một tình yêu mãnh liệt của tấm lòng người mẹ hiền.
Có đôi lúc tôi thấy nước Pháp đẹp như một nốt trầm dài trong ca từ của một bản nhạc Rock sôi động, có lúc tôi lại ngỡ ngàng trước sự ngọt ngào của nước Pháp qua những phím đàn dương cầm trong veo và cao😼 vút, cuồn cuộn những cung bậc cảm xúc mơn man. Bất chợt khi một ai đó nhắc đến nước Pháp xinh đẹp và nhắc đến Paris, lòng tôi cứ rạo rực nghe như tim mình đang tan chảy giữa những miền ký ức về một miền đất hứa luôn chất chứa một nửa yêu thương.
Nước Pháp trong tâm tưởng của tôi là một chiếc cầu vồng nhiều gam màu nhưng cũng nhiều vị của tình yêu. Vẻ đẹp ấy là sự pha trộn hài hòa giữa nét mê đắm của những công trình văn hóa nổi tiếng, sự cuốn hút của những tuyệt tác văn học, sự lắng đọng trong những bản tình ca lãng mạn hòa quyện cùng sự tinh tế của ẩm thực và sự bao dung của con người. Để rồi, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại nhìn thấy hình ảnh Mẹ Cúc hiện ra hiền hậu, trong veo giữa vẻ đẹp của đất trời Paris đầy sắc màu. Tôi ao ước được một lần chạm đến vẻ đẹp ấy với niềm hạnh phúc ngây ngất và dâng trào. 🍨Tôi mong được đặt chân đến vùng đất diệu kỳ ấy, để được hít thở trong không gian "đặc quánh" của sự hoa lệ, để được chạy đến với mẹ Cúc như🌞 đứa trẻ trở về với bình nguyên.
Tình yêu mà mẹ Cúc dành cho tôi đẹp như màu nắng của nước Pháp nhuộm hồng đôi má đỏ hây của các cô gái Paris xuân thì. Thế nhưng trái tim nhỏ bé và chật chội cảm xúc của tôi đã vỡ tan khi một ngày mùa thu tháng 8- mẹ Cúc đã rời xa Paris. Lòng tôi thắt lại, chơi vơi với nhiều nỗi niềm khôn xiết khi nghĩ đến tình yêu thương mẹ giành cho tôi. 𝐆Bỗng chốc, mọi vật đảo lộn trước mắt cô gái tuổi đôi mươi luôn khát khao tìm mẹ, tìm đến Paris cháy bỏng, cồn cào bấy lâu giờ đây như tan biến. Cổ họng tôi nghẹn ứ lại, khô khốc, tôi chỉ biết tim mình đau nhói và trơ trọi đến tột cùng.
Tôi đã mất mẹ Cúc trên cõi đời này. Những tia nắng ấm giữa khoảng trời trong vắt của mùa thu Paris không thể giữ bước chân của mẹ. Và tôi cũng không kịp giữ mẹ lại bên mình. Tâm nguyện được gặp Mẹ, được nói với mẹ rằng “Merci beaucoup, Maman” của tôi đã tan biến, và mong manh như những bong bóng xà phòng. Nỗ൲i niềm day dứt ấy như cứa vào trái tim tôi, vậy là ước mơ được tận mắt nhìn thấy mẹ Cúc “bằng xương bằng thịt” của tôi sẽ không bao giờ đến nữa. Cả khoảng trời dường như sụp đổ, tôi òa khóc như một đứa trẻ bị tách ra khỏi hơi ấm của mẹ.
Giống như Xukholinski từng nói: “Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu trên mặt đất và in dấu trong trái tim nhiều người”. Tấm lòng cao thượng mà mẹ mang đến cho tôi là một trái tim luôn ấm nồng những tình c꧅ảm chứa chan. Mẹ mãi in dấu trong trái tim tôi như tình yêu nước Pháp từng in dấu ch𓂃ân mẹ trên mọi nẻo đường.
Tôi muốn gom tất cả những kỷ niệm quý giá nhất của tôi và mẹ vào một chiếc hộp thật đặc biệt mang tên “YÊU THƯƠNG” để một ngày không xa khi đặt chân đến Paris, tôi sẽ mang chiếc hộp ấy đến bên cạnh mộ mẹ và nói với mẹ rằng “Con rất thương mẹ”. Mẹ là một món quà kỳ diệu mà cuộc sống ban tặng cho tôiꦍ, dẫu ngắn ngủi nhưng trong trái tim tôi, thật hạnh phúc khi số phận đã cho tôi được làm con gái của mẹ. Cảm ơn nước Pháp đã bao bọc và che chở người mẹ yêu dấu của tôi!
Với tôi, cuộc sống là một hành trình vun đắp và nuôi dưỡng những yêu thương, cho dù đến bất cứ nơi đâu trên trái đất này tôi vẫn yêu nước Pháp bởi tình yêu này đã gắn liền với mẹ Cúc của tôi. France, je t’🦋aime.
Nguyễn Thị Kiều Oanh