Nhóm nhạc ba chị em - Este Haim (sinh năm 1986), Danielle Haim (1989) và Alana Haim (1991) - bắt đầu lên ý tưởng thực hiện Women in Music Pt. III sau khi hoàn thành chuyến lưu diễn quảng bá album thứ hai, Something to Tell You. Đó là quãng thời gian các thành viên gặp khá nhiều vấn đề cá nhân. Chị cả Es𒊎te mắc tiểu đường type 1, bạn thân của cô út Alana qua đời, còn người yêu của D🥀anielle phát bệnh ung thư. Album ghi lại cảm giác chán nản, cô đơn và đau buồn của cả ba.
Âm nhạc chủ đạo vẫn là pop rock, nhưng Haim liên tục kết hợp nhiều dòng nhạc khác nhau để tạo màu sắc đa dạng. Người nghe có thể dễ dàng nhận ra âm hưởng country trong The Steps, funk-rock trong All That Ever Mattered, R&B thập niên 1990 trong 3 AM hay Man from the Magazine gợi nhớ đến chất folk của Joni Mitchell. Phát hành tháng 6/2020, album phòng thu thứ ba mang về cho nhóm hai đề cử Grammy 2021 ở hạng mục "Album của năm" và "Trình diễn Rock xuất sắc" (với ca khúc The Steps).
Bài hát mở màn, Los Angeles, bắt đầu bằng tiếng saxophone, nhẹ nhàng đưa người nghe về những ngày hè êm dịu. Sau đó, trống đập thình thịch và Danielle cất giọng: "Los Angeles/ Cho tôi một phép màu/ Tôi chỉ muốn thoát khỏi thực tại". Tiếng guitar len lỏi trong từng lời hát, tiếng nói cười vang lên giữa đoạn hai tạo cảm giác lạc lõng. Các cô gái thú nhận rất "cô đơn", "lạnh lẽo" khi ở New York, đến mức bật k🦋hóc trên đường về quê hương.
Với Haim, đó là những chuỗi ngày "Không thể chiến thắng/ Những ngày này tôi không có tầm nhìn/ Tôi đang suy sụp, mất hết niềm tin". New York dù có là thành phố vĩ đại nhất thế giớ🅰i, cũng "không phải là nhà/ tôi chỉ thấy càng thêm cô đơn"🏅. Cả ba bùi ngùi nhớ lại ngày đầu tiên rời Los Angeles rồi ngỡ ngàng tự hỏi: "Liệu có phải tôi đang mơ?". Tiếng saxophone quay trở lại ở cuối bài nhưng nghe nặng trĩu lòng.
Nỗi cô đơn tiếp tục được khai thác trong I know alone. Họ gọi từng người bạn trong danh bạ để tâm sự nhưng không một ai nhấc máy. Danielle trải dài nỗi buồn trong sáng tác của mình: "Tháng ngày trôi chậm như đếm những tháp di động trên đường/ Tôi biết cô đơn và tôi không muốn nói về điều đó". Trong Leaning on You, ba cô gái nhớ về tuổi 17 vô tư và soi chiếu đến hiện tại buồn bã. Họ chua xót thú nhận: "Giờ tôi sợ hãi vì điều gì cũng 🐽chẳng biết/ Hay là tôi không đủ cứng rắn/ Để ởဣ một mình?".
Đến I been down, chứng trầm cảm trở thành bí mật không thể sẻ chia cùng ai, ngay cả bạn đời. "Tôi tỉnh giấc ♌trong đêm, tích tắc, giết thời gian/ Chút ánh trăng khẽ lọt qua rèm/ Tình yêu của cuộc đời đang nằm bên cạnh/ Nhưng tôi vẫn thấy chán nản", Haim hát.
Phần lớn ca khúc do giọng hát chính Danielle sáng tác một cách ngẫu hứng. Cô nói: "Nếu tôi thấy điều gì đó và bắt đầu viết, tôi sẽ không hiểu hết cảm xúc của mình cho đến khi bài hát hoàn thành và bước ra thế 🌳giới". Các sáng tác của Danielle thiên về cảm xúc hơn là kể chuyện. Lời hát đơn giản, ngắn gọn, đôi khi phần điệp khúc cũng chính là tên bài hát. Ngay cả tên gọi của album (viết tắt là WIMPIII) cũng "đến từ một giấc mơ". Danielle giải thích: "Tôi thích nó vì chúng tôi là những phụ nữ trong âm nhạc theo đúng nghĩa đen".
Những bài hát trong Women in Music Pt. III luôn dung hòa giữa nữ tính và nữ quyền. Sau những khoảnh khắc vụn vỡ, yếu đuối, các cô gái dần trở nên mạnh mẽ, cứng rắn hơn. Trong All That Ever Mattered, họ tuyên bố: "Tôi không phải thứ anh có thể mua được/ Anh biết tôi chưa từng là típ người đó". Man from the Magazine là lời đáp trả d🌊ành cho truyền thông, khi nhóm liên tục gặp phải những câu hỏi phân biệt giới tính. Họ hát đầy thẳng thừng: "Người đàn ông từ tạp chí, anh nói gì vậy?... Này anh, anh hỏi 🎃kiểu gì vậy?".
Danielle và bạn trai, Ariel Rechtshaid, vẫn đảm nhận vai trò sản xuất chính, nhưng có thêm sự tham gia của Rostam Batmanglij - cựu thành viên nhóm Vampire Weekend. Khác album trước, lần này Haim hạn chế sử dụng tiếng synthesizer, những nhạc cụ điện tử như trống thép cũng dùng rất chừng mực. Nhóm đẩy mạnh những âm thanh acoustic (như kèn saxophone, trống, guitar) để tạo cảm xúc mộc mạc, thô ráp. Chia sẻ qua Skype với tạp chí Sound On Sound, Ariel và Rostam cho biết phần lớn nhạc cụ được thu trực tiếp để giữ cảm giác cũ kỹ, sau đó họ dùng kỹ thuật sampling (dùng mẩu âm than✱h thu trước đó cho một bản nhạc khác) để khiến chúng nghe có vẻ hiện đại hơn.
Women in Music Pt. III lọt vào danh sách album được mong chờ của những tạp chí uy tín, bao gồm cả Pitchfork lẫn Vulture. Nhiều nhà phê bình nhận xét đây là album hay nhất của Haim. Tờ New York Times trao cho album danh hiệu Critic’s Pick (Lựa chọn của phê bình). Tác giả Lindsay Zoladz nhận xét sản phẩm "mở ra con đường phía trước cho âm thanh của nhóm". Pitchfork chấm album 8,6 điểm và xếp vào mục "Nhạc mới hay nhất". Tổng kết trên trang Metacritic, album nhận được 89 điểm - một số điểm cao đối với🦂 dòng nhạc pop.
Ba thành viên của Haim đều lớn lên trong gia đình yêu âm nhạc. Khi còn nhỏ, họ chơi trong ban nhạc của gia đình tên là Rockinhaim chuyên chơi miễn phí ở địa phương. Những cô gái nhà Haim thành lập nhóm năm 2007, nhưng phải đến⭕ năm 2012 sau khi lưu di🧜ễn cùng Julian Casablancas của The Strokes, họ mới quyết tâm theo đuổi con đường chuyên nghiệp.
Cuối năm 2013, Haim phát hành album đầu tay Days Are Gone, kết hợp giữa pop, rock cổ điển và R&B đương đại. Sản phẩm mang về cho nhóm đề cử Grammy đầu tiên ở hạng mục "Nghệ sĩ mới xuất sắc", cũng như chiến thắng tại cuộc bầu chọn Sound of 2013 của BBC.
Sơn Phước