Tôi không là dân chuyên văn nhưng rất muốn và thực s🉐ự muốn kể cho các bạn nghe về câu chuyện nhỏ của tôi, câu chuyện có thật và đó mãi là kỷ niệm trong tôi, kỷ niệm không bao giờ phai nhạt trong ký ức của tôi. Có thể đó là hành trang cho tôi bước và🎃o đời.
Khi biết VnExpress phát động cuộc thi cảm nhận về đất nước Hàn Quốc…Thực sự trong tôi, vừa vui, vừa buồn… nên tôi viết mấy dòng này chỉ muốn gửi gắm niềm tâm sự của mình. Tôi ước một ngày nào đó được đꦬặt chân đến đất nước Hàn Quốc xinh đẹp và lãng mạn, đất nước của n🅘hững con người thân thiện, chan hòa. Tôi mong sao gặp người bạn mà tôi yêu quý, dù chỉ gặp một lần thôi và nếu có gặp người bạn ấy tôi chỉ muốn nói rằng một câu thôi “Tôi cảm ơn anh nhiều lắm…”
Các bạn biết không, tôi vốn là cô bé mơ mộng, sống nội tâm nên rất thích những bộ phim Hàn Quốc lãng mạn. Nhiều lúc trời mưa buồn, tôi ngồi nghe du dương bản nhạc Romance trong phim “Trái tim mùa thu” mà lòng quặn t♒hắt nhớ đến người bạn ấy, chính là “Sếp” của tôi. Anh là một ☂người sống tình cảm và đôn hậu. Tôi nhớ đến những kỷ niệm có cả nước mắt, nụ cười và những câu nói của anh, mà cho đến phút giây này chưa bao giờ tôi quên… Những câu nói của sếp như một động lực giúp tôi trưởng thành hơn trong cuộc sống…
Mặc dù ꧋cuộc sống còn nhiều lo toan vất vả, bộn 🔴bề…
Vậy là đã 8 năm rồi tôi chưa gặp anh. Tôi không biết bắt đầu kể từ đâu vì câu chuyện của tôi rất dài. Tôi nhớ rõ tháng 2/2006, tôi là một cô bé 🔯mới ra trường, cầm tấm bằng khá đi xin việc khắp nơi không được,♏ tôi đành làm một công việc lao động phổ thông gần nhà cách 2 cây số. Công ty tôi liên doanh với Hàn Quốc, chuyên về lĩnh vực in ấn trên chất liệu may mặc. Tôi được phân công vị trí công nhân tổ 1. Nói chung công việc khá vất vả, tiếp xúc nhiều hóa chất, mực in, chất liệu may mặc, vải vóc nên độc hại và lúc nào tôi cũng phải dùng khẩu trang.
Tôi khá lầm lỳ, ít nói và hơi lạnh lùng. Giám đốc của công ty tôi thì nghiê♚m nghị và luôn “lớn tiếng” với công nhân mỗi khi chúng tôiಌ làm hỏng hàng và lại không tâm lý với công nhân. Chính vì thế, trong tôi có phần “ác cảm” với những ai là người Hàn Quốc... Nhiều lúc cầm đồng lương ít ỏi trên tay, tôi thấy buồn vì chưa xin được việc đúng ngành của mình, tôi đành chấp nhận làm ở đây một thời gian nữa rồi tính sau.
Và thế rồi thời gian cứ thế trôi, rồi một ngày anh xuất hiện, với phong thái lịch lãm, khuôn mặt đôn hậu, sau cặp kính cận là đôi mắt ❀to. Khi họp toàn thể cả công ty, giám đốc giới thiệu anh là phó giám đốc mới. Anh cười mỉm và cúi đầu chào theo phong tục Hàn Quốc “Chào các bạn, tôi tên là Ôchachang đến từ đất nước Hàn Quốc, lần đầu tiên đến đất nước Việt Nam của các bạn, tôi coi công ty chúng ta là gia đình thứ 2 của mình. Rất mong các bạn hãy giúp đỡ tôi để công ty chúng ta phát triển vững mạnh hơn… Tôi xin cảm ơn”. Khi anh cất lời xong thì tiếng vỗ tay rào rào. Chẳng hiểu sao lúc đó, trong tôi không hề có một ấn tượng gì về anh chàng phó giám đốc này, thậm chí ác cảm vì tôi thầm nghĩ chắc anh ta cũng giống ông giám đốc mà thôi.
Ở công ty, chúng tôi được dạy cách chào tiếng Hàn Quốc mỗi khi đến làm việc và tan ca. T🃏hời gian đó, chúng tôi phải làm tăng ca vì hàng về nhiều, số lượng có khi đến hàng nghìn cái. Tôi vóc dáng nhỏ nhắn, bê đống vải to đùng ra máy sấy để cho bộ phận KCS làm các công đoạn tiếp theo, sau đó mới xuất hàng. Lúc đó mồ hôi tôi ướt đẫm, và tự nhủ sao mình lại phả🌱i làm những công việc vất vả thế này cơ chứ, lúc đó tôi chỉ im lặng, lầm lỳ và bất chợt nhìn ra xa. Ánh mắt anh nhìn tôi rồi cười mỉm… lúc đó tôi như cô bé lọ lem vậy, chẳng nghĩ gì và quay đi, thậm chí không cúi chào.
Tôi vô cảm, lạnh lùng đến nỗi khi anh đi kiểm tra chất lượng in trên sản phẩm, đứng gần tôi, anh bỏ cặp kính cận nhìn tôi xem tôi có chào anh không, tiếc là tôi vẫn lặng thinh và nhìn anh vẻ mặt lạnh lùng. Tôi thấy mình lúc đó cũng thật lỳ lợm, giờ nghĩ lại thấy ngại thật! Thế rồi một hôm tình cờ thôi, anh tổ trưởng tổ 1 đang lúng túng trước phó giám đốc khi được hỏi về màu sắc mực bằng tiếng Anh, hìn🌱h như anh không thạo tiếng Anh thì phải. Nên cứ ấp úng mãi không nói được. Lúc đó tôi lại làm gần đó và không hiểu sao thôi thúc tôi đến gần 2 sếp. Và nhanh chóng tôi cứu cánh cho anh tổ trưởng, bất ngờ cả 2 sếp đều ngạc nhiên nhìn tôi. Lúc đó, tôi thấy mình không hề ngại ngùng gì, vì trước kia tôi rất thích học tiếng Anh mà. Và từ đó, anh ph𒈔ó giám đốc hình như quý tôi hơn, nể phục tôi hơn nhưng mỗi lần gặp anh, tôi vẫn lặng im và không nói gì. Dường như tôi trở thành bí ẩn, khó hiểu với anh…
Thời gian cứ trôi, rồi đến một ngày cả công ty tôi tổ chức tổng vệ sinh cả xưởng. Tôi và tất cả công nhân đều quét dọn, nhưng anh không hề ngại ngùng mà hòa vào công nhân cùng lau dọn, quét dọ♔n cả xưởng. Mồ hôi anh lấm tấm, có vẻ rất vui mà không hề biểu hꦚiện mệt mỏi. Lúc đó, tôi rất ngạc nhiên… thực sự hành động của anh đã thay đổi hẳn thái độ của tôi với anh. Tôi không còn thấy ác cảm nữa, không ghét nữa thấy mến hơn... Ngày hôm sau, đứng từ xa gặp anh, tôi cười mỉm và cúi đầu chào. Dường như đây là lần đầu tôi chào anh, anh đã mỉm cười thật rạng rỡ…và thân thiện. Có vẻ anh rất vui, tôi cũng vậy!
Và rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi, tôi vẫn miệt mài làm công việc của mình. Rồi đến một ngày, tôi nghe nói trong phòng nhân sự thiếu vị trí “nhân viên xuất nhập văn phòng”. Nhưng chuyện đó thì có ảnh hưởng gì đến tôi đâu nhỉ, tôi cũng không để ý. Nhưng thật bất ngờ, anh ngượng ngùng ra nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh, hỏi tên tôi và muốn tôi vào vị trí đó… Sau đó, anh dẫn tôi vào văn phòng gặp tổng giám đốc. Lúc ꦫđó các bạn biết cảm giác tôi thế nào không? Tôi vừa vui mừng, vừa lo lắng và hồi hộp, không biết thế nào, không biết mình có làm được việc không? Tôi không hiểu vì sao anh lại chọn tôi vào vị trí đó. Đứng trước vẻ mặt nghiêm nghị của tổng giám đốc, phó giám đốc “Ô Cha Chang” đã nói tiếng Hàn và giới thiệu tôi trước lãnh đạo công ty, đề xuất tôi làm công việc nhân 🌠viên xuất nhập văn phòng. Lúc đó tôi rất tự tin vào trình độ, năng lực của mình nên qua dễ dàng những bài test, kiểm tra phỏng vấn của tổng giám đốc.
Ngay hôm sau, tạm biệt với lao động chân tay, tôi được bố trí công việc ở văn phòng, làm việc với máy tính, điện thoại và những con số xuất, nhập hàng. Lúc đó tôi vui lắm vì được làm công việc văn phòng đúng ngành của mình. Tôi cảm ơn anh nhiều lắm. Trong thời gian làm việc ở văn phòng, tôi và anh hiểu nhau hơn, mặc dù chưa hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng qua những lần tiếp xúc, tôi mới thấy anh rất yêu đất nước Việt Nam và thích ăn những món ăn Việt Nam, đặc ꧂biệt là món phở Hà Nội. Anh hay nói đất nước Việt Nam thật đẹp, con người cũng thật bình dị nữa. Anh giới thiệu cho tôi về đất nước của anh, tôi biết đất nước Hàn Quốc qua anh với những món ăn như kim chi, món ăn đặc trưng của người H⛎àn Quốc. Và món neangmyoen (mì lạnh) cũng luôn được ăn kèm cùng ớt hoặc kim chi.
Nhiều lúc rảnh, anh dạy cho tôi một chút tiếng Hàn giao tiếp. Tôi cũng vậy, dạy anh tiếng Việt. Tôi chỉ nhớ mãi kỷ niệ🍬m anh đánh vần tên tôi một cách khó khăn “Hiền”, nh♚ìn anh rất ngượng ngùng, hóm hỉnh và ngây ngô nữa.
Tưởng chừng mọi thứ cứ êm đềm như thế, và công việc của tôi sẽ đơn giản như thế, nhưng không… một mặt áp lực công việc vì chưa quen. Trong 1 tháng mà tôi gầy đi trông thấy, tôi quay cuồng chóng mặt với công việc mới của mình, những con số xuất, nhập càng ngày tăng lên, cộng thêm các cuộc điện thoại đối tác khách hàng khen chê chất lượng mực in. Có 🦩lúc tôi ở văn phòng muộn một mình để giải quyết việc cho xong mà quên cả ăn tối. Nhưng kỳ lạ sau lưng tôi, anh đưa cơm hộp và nói giọng tiếng việt chưa rõ… "Em ăn đi"… Lúc đó tôi hơi ngại ngùng và nói lời cảm ơn anh. Tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt buồn của anh… tôi sợ ánh mắt đó… Bất chợt nhìn từ xa chị tổ trưởng xuất nhập nhìn tôi với con mắt khó chịu...
Ngay hôm sau, chị nói hết cả công ty rằng anh phó giám đốc thích tôi, rồi lúc gặp tôi, chị nói thẳng “ đừng tưởng thấy sếp thích, sếp quý là muốn làm gì thì làm"… rồi chị cười khểnh tôi. Lúc đó tôi chỉ im lặng và không nói gì, mặc dù trong lòng rất buồn… Có lần khi tôi xử lý công việc chậm chị không hề nể mặt tôi mà mắng mỏ, quát tháo tôi trước mặt anh chị em ở công ty. Lúc đó thực sự tôi không đủ bình tĩnh để mà im lặng nữa, tôi nhìn và lườm chị ta với thái độ nghiêm nghị: “Tôi xin lỗi chị, nhưng thực sự sự chịu đựng con ngườ👍i ta có giới hạn thôi, chị đừng đưa tôi ra là trò cười, đừng xúc phạm tôi như thế… đừng trách tôi quá đáng". Trước câu nói của tôi, đúng lúc phó giám đốc xuất hiện, tôi chỉ cúi đầu chào, còn chị ta và mọi người ngạc nhiên nhìn tôi. Ngay hôm sau, chị ta vào thẳng phòng giám đốc và phó giám đốc kiến nghị về trường hợp của tôi. Thực sự tôi rất mệt mỏi và áp lực, tôi chỉ muốn mọi người làm việc hòa đồng, giúp đỡ nhau trong công việc.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định hẹn với phó giám đốc và đề xuất việc của tôi. Nhưng bất ngờ anh cũng hẹn gặp tôi, lần này anh nói tiếng Hàn Quốc và có người phiên dịch. Vẫn đôi mắt buồn sau cặp kính ấy anh nhìn tôi nói “Hiền à, tôi xin lỗi Hiền vì không giúp được em. Tôi cúi đầu và im lặng… Tôi cũng xin lỗi anh vì không hoàn thành nhi𒀰ệm vụ và thực sự không thể tiếp tục công việc hiện tại vì không có sự phối hợp công việc… Lúc đó anh nhìn tôi với cặp mắt đôn hậu. Anh chỉ nói đúng một câu, chính câu nói này đã theo tôi suốt cuộc đời: "Hiền à, đừng bao giờ chấp nhận làm công nhân. Tôi tin Hiền có năng lực sẽ làm được nhiều việc tốt hơn".
Vẫn𒆙 ánh mắt buồn xa xăm đó, anh nhìn tôi thật buồn… Lúc đó, tôi chỉ biết cúi đầu và cảm ơn anh! Đêm hôm đó về, tôi cứ trăn trở và suy nghĩ mãi câu nói của anh. Nó cứ thôi thúc tôi phải cố gắng nhiều hơn. Thế rồi ngày hôm sau, tôi đi làm với tinh thần thư thái hơn, tự nhủ lòng mình phải cố gắng, tự tin hơn trong công việc, bỏ qua mọi hiềm khích. Nhưng hôm sau không thấy bóng dáng anh đâu, tự nhiên trong lòng tôi cảm giác trống vắng cô cùng. Đến tận chiều cũng không thấy anh, tôi tưởng anh nghỉ hoặc ốm hay đi đâu đó? Nhưng đến khi tôi hỏi chị ở phòng nhân sự và anh phiên dịch mới biết tin anh đã về nước Hàn Quốc từ đêm qua và không trở lại Việt Nam nữaꦗ… Sao lại nhanh quá vậy, vì sao vậy? Tôi ngạc nhiên vì mới chiều qua còn hẹn gặp tôi, mà giờ anh đã về nước rồi ư, nước mắt tôi chảy dài, tôi thực sự hụt hẫng vô cùng, sao anh ra về mà không nói một câu tạm biệt…
Thực sự những ngày tháng không có anh, tôi trở nên ít nói hơn, buồn hơn, tôi đã khóc nhiều, phải chăng tôi quá yếu đuối. Tôi trách anh vì sao anh ra đi, không nói với tôi dù chỉ một câu thôi, biết bao giờ tôi mới gặp lại anh. Nhưng khi tôi nhớ lại những câu nói của 𝔉anh, những lời động viên của anh, ánh mắt trìu mến của anh, tôi đã gạt đi nước mắt và nghĩ về tương lai của mình, phía trước mình là con đường rất dài còn phải cố gắng nhiều. Không ít lâu sau, tôi đã quyết định viết đơn xin nghỉ việc ở công ty, nơi mà có biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui gắn liền với tôi. Thời gian 🌊đó, tôi đã đi tìm công việc khác và tình cờ đọc trên một trang báo có thấy thông báo thi tuyển công chức vào cơ quan hành chính nhà nước, tôi đăng ký và thử sức thi. Trước khi vào phòng thi, tôi đã nhớ câu nói động viên của anh, dường như câu nói đó tiếp cho tôi sức mạnh để vượt qua kỳ thi dễ dàng.
Kết quả là tôi đỗ thủ khoa vượt qua nhiều thí sinh khác. Giờ đây, tôi đã là công chức nhà nước của một Bộ ngành Trung ương. Tôi vui và tự hào lắm, mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn… Cơ quan tôi nằm trên trục đường Phạm Hùng, nhìn ra tòa nhà Keangnam 72 tầng, tòa nhà được xây dựng bởi tập đoàn Keangnam của Hàn Quốc. Mỗi lần nhìn ra ô cửa kính là nhìn thấy tòa nhà cao nhất Việt N🅷am, mà lòng tôi nghẹn ngào nỗi nhớ… Tôi nhớ đến anh và vẫn mong một ngày nào đó 🦩không xa được gặp lại anh.
Thời gian vừa rồi, cơ quan tôi có tổ chức buổi tiếp đón ông Park Kyoung Chul - Trưởng đại diện Văn phòng Quỹ Giao lưu Quốc tế Hàn Quốc (Korea Foundation) tại Hà Nội và ông Jee Chang Sun - nguyên Trưởng đại diện Văn phòng Quỹ Giao lưu Quốc tế Hàn 🎉Quốc tại Hà Nội nhân dịp ông kết thúc nhiệm kỳ công tác tại Việt Nam.
Giờ đã là tháng 8 rồi, Hà Nội vào thu thật dịu 🌠dàng và ngọt ngào, đó là mùi hoa sữa nồng nàn, lan tỏa theo suốt những con đường. Tôi thích những buổi chiều Hồ Tây sương buông lãng đãng; vị ngọt ngào, thơm mát của những hạt cốm non gói trong lá sen xanh. Không biết mùa thu ở Hàn Quốc ở thế nào nhỉ, tôi yêu mùa thu và mong một ngày nào đó được đặt chân đến đất nước xinh đẹp và thơ mộng. Khi đó, tôi sẽ thả hồn mình trên những con phố nhuốm màu lá phong đỏ và♕o mùa thu, để có những phút giây thoải mái, đắm chìm trong hương sắc nồng nàn của thu Hàn Quốc.
Và tôi sẽ đến những địa danh với phong cảnh thơ mộng, trữ tình như đảo JeJu, đảo NaMi, công viên quốc gia Đaohea Heasang. Tới đảo JeJu, tôi sẽ thấy đá ở khắp mọi🌱 nơi, những hàng rào, các ngôi nhà hay những bức tượng đều được làm từ đá, bãi biển không có những có bờ cát mịn, chỉ có những dốc đá kỳ vĩ bao quanh đảo. Đá và gió là đặc sản của riêng JeJu.
Nếu đến Hàn Quốc, tôi sẽ đến Seoul - thủ đô sầm uất, bao quanh là hai bên bờ sông Hàn chảy qua Seoul dài khoảng 40km là những khu phố sầm uất, san sát những tòa nhà cao tầng lộng lẫy được trang điểm bằng những hàng 𓄧cây phong đỏ rực cùng với những cây ngân hạnh lá vàng như tơ. Dọc theo các tuyến phố, hai bờ sông và trên cầu, từng dòng ô tô nối đuôi nhau hối hả ngược xuôi.
Nếu đến Hàn Quốc, tôi sẽ dừng chân tại Gangnam bởi sự hào nhoáng và bề thế của rất nhiều tòa nhà chọc trời, những khu mua sắm cao cấp sầm uất, các khu phức hợp với đầy đủ dịch vụ từ các cửa hàng mua sắm, nhà hàng, khách sạn, các khu giải trí… Nếu đến Hàn Quốc, tôi sẽ đến Hamdeok, một ngôi làng nhỏ nằm ven biển, ngôi làng xinh đẹp nằm len lỏi trong rừ💫ng hoa bạt ngàn màu sắc và hương thơm. Đây là loài hoa đặc trưng ở Hamdeok chính là hoa cải dầu, với màu vàng tươi rói lung linh cái nắng chói chang của tiết trời xứ Hàn.
Nếu ai hỏi đi Hàn Quốc, có biển nào đẹp nhất thì đó là biển Hyeupjae. Tôi sẽ thả h𒅌ồn mình trong biển xanh, cát trắng và nắng vàng. Và nếu có anh, tôi sẽ cùng anh đi dạo và ngắm b𝓀iển, ngắm những con sóng xô bờ...
Nếu đặt chân đến xứ sở nơi đây, tôi sẽ dự lễ hội anh đào, Jinhae, còn được gọi là “đường hầm anh đào nở” với khoảng 220.000 cây anhܫ đào nở rộ mỗi khi xuân về.
Và nói về ẩm thực hàn, tôi sẽ thưởng thức các món ăn ẩm thực tuyệt vời của Hàn Quốc. Tôi rấ♏t thích ăn mì Hàn Quốc - một món ăn đặc trưng mang màu sắc của ẩm thực Hàn. Sản phẩm được chế biến từ bột mì nên sợi mì dai và có bột thơm đặc trưng rất riêng, màu sắc phong phú của mì làm từ nước ép chiết suất từ các loại rau củ như cà rốt, bắp cải tí🔴m, rau bồ ngót… Do được kết hợp với nhiều loại rau và nấm của Việt Nam nên mì Hàn Quốc là món ăn rất tốt cho sức khỏe, bổ dưỡng mà không gây béo phì.
Rồi món kim chi nữa, một món ăn truyền thống của xứ s🃏ở này. Muốn cho kim chi giòn, ngon thì cải nên để cả cây hoặc nguyên tàu rửa sạch, để ráo nước, phơi héo trong bóng râm. Nếu có các nguyên liệu đi kèm như cà rốt, củ cải… tất cả cũng phải được bào mỏng rồi phơi héo.
Nếu ở Việt Nam, phụ nữ dịu dàng trong truyền thống áo dài tha thướt, thì ở Hàn Quốc trang phục Hanbok lại là trang phục truyền thống của Hàn Quốc. Bộ trang phục này có màu sắc sặc sỡ rất đặc trưng, các đường kẻ đơn giản và không có túi. Dù tên gọi của nó là Hàn phục (Hanbok), nhưng Hanbok chỉ đề cập đến trang phục của triều đại Joseon và được mặc nꦑhư là trang phục chính thức trong các lễ hội truyền thống. Hanbok ngày nay không được may chính xác theo như phong cách của triều đại Joseon mà đã có một số thay đổi để phù hợp với đời sống hiện đại.
Ước mơ của tôi nhỏ bé thế thôi các bạn à, nhưng ước muốn lớn nhất của tôi là được gặp a✤nh, được nhìn thấy nụ cười của anh, được nhìn thấy ánh mắt của anh. Tôi muốn được nói lời cảm ơn với anh, được đi dạo phố qua những con đường rợp trời hoa phong đỏ, rồi đi dạo biển với anh với biển xanh, nắng vàng, được ăn món kim chi và mì lạnh với anh…
Có lẽ đó chỉ là ước mơ, một ước mơ có thật không? Không biết có giây phút nào đó anh có nhớ đến tôi không, nhớ một cô bé Việt Nam, một cô bé lọ lem, một cô bé đã từng rất 🌺ghét anh, một có bé đã từng vô cảm và lạnꦓh lùng với anh...
Mr. Ochachang à! Thật lòng, ở phương trời xa, tôi mong anh luôn được hạnh phúc và bình an. Như th⛄ế thôi tôi cũng ✨đủ ấm lòng rồi!
Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Tổng cục Du lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 31/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Trần Thu Hiền