Tôi bắt đầu mường tượng về cả một thế giới rộng lớn có hai từ Hàn Quốc từ ngày thơ bé của những năm 1996 trở đi. Lớn lên chút nữa, khi lên cấp 3, tôi được biết thêm về hình ảnh đó qua nhiều kênh thông tin hơn. Trưởng thành hơn, khi vào đại học, dường ൩như tôi đã chạm vào hình ảnh ấy qua những người bạn Hàn Quốc mà tôi biết, những công việc tôi làm và sự trải nghiệm của cuộc sống.
Hàn Quốc trong ký ức đầu tiên của tôi là những chiều tối, cả nhà thậm chí là hàng xóm quây quần, cùng nhau ngước mắt chăm chú lên màn hình TV với bộ phim truyền hình ít ỏi mà VTV chiếu. Bộ phim Mối tình đầu đã đi sâu vào tâm trí tôi đến tận bây giờ và chắc ch💯ắn đó là ý niệm của tôi mai sau nữa. Thế giới Hàn Quốc của đứa trẻ lớp một như tôi thật đẹp, lạ, có vẻ gì đó hiền từ mà rất rắn rỏi như những người quê tôi vậy. Cả những cách mà tụi trẻ chúng tôi đùa nghịch ngoài cánh đồng, trên bãi rơm rạ… hay tung tóe dưới cơn mưa rào… khiến tôi chợt nghĩ "ồ, giống 🍷như bộ phim tối qua mình xem quá nhỉ! hay đại loại là khi xem phim tôi thấy cảnh cuộc sống diễn ra thường ngày sao giống các anh chị trong phim đến thế". Những anh San U, San Hiếc, chị San Ốc... và người bố chăm chỉ, tốt bụng của họ khiến tôi thấy sao giống với ba chị em nhà mình, giống với bố mẹ mình đến thế!
Chúng tôi, những đứa trẻ của nông thôn cũng lao động và cùng gia đình làm nên những cái gì đó thật tốt, thật vui cho cuộc sống hàng ngày. Có những khoảnh khắc trường lớp hồn nhiên đến vỡ cười. Tự nhiên nhiều lúc tôi thấy mình hãnh diện với điều đó thế chứ! Đúng là một đứa trẻ. Quê tôi cũng có cánh đồng bình yên thẳng tắp chập chờn cánh cò, có con đường trước nhà dẫnꦦ đến thị trấn nằm giữa hai hàng cây ngợp bóng, rồi những đêm trăng, sao sáng vằng vặc soi rõ từng mặt người…
Hàn Quốc trong hình tượng của tôi từ Mối tình đầu cũng có nét gần như thế và thêm bao điều mới hơn nữa. Có lẽ những gì vừa thân thuộc vừa đem lại cảm giác mới lạ đều khiến người ta khó mà quên được. Tôi đã thấy một Hàn Quốc như thế, như trong bộ phim lần đầu tiên tôi được xem về một nước lạ. Tôi xuýt xoa trước những trận tuyết rơi; òa ồ trước cánh đồng hoa rộng lớn; cũng cùng chăm chú, đăm chiêu những khi San Hiếc vẽ tranh, San U học bài… Tôi còn thích thú với những lối đi, con đường ngoằn nghèo, lên xuống dốc của Hàn Quốc, để chꦚợt nhận ra có những điều rất gần khi lớn lên tôi đến Đà Lạt. Từ bộ phim ấy, tôi nhận ra những con người đầy nghị lực, tài ba đáng ngưỡng mộ. Tôi đã nhắc mình phải luôn sống tốt như thế, phải luôn cố gắng học hành thật giỏi để mai này còn đến Hàn Quốc du học… Đấy, Hàn Quốc trong tôi, đứa trẻ 6 tuổi hay tưởng tượng là vậy đấy!
Suy nghĩ của trẻ con thật quá ngây thơ, nhưng tôi thấy nó thật đẹp, thậm chí ngay cả bây giờ khi đã tốt nghiệp đại học mà tôi vẫn chưa thực hiện được giấc mơ Hàn Quốc của mình. Tôi được biết đến Hàn Quốc rõ hơn khi bước vào cánh cửa đại học. Ở đó tôi gặp cô Park (một du học sinh diện trao đổi đã ngoài 50), người đã dạy tôi bập bẹ những từ tiếng Hàn đầu tiên với sự nhiệt tình đến tân tụy. Mặc dù lớn tuổi, nhưng cô luôn cuối đầu chào mọi người khiến tôi vô cùng ấn tượng. Cô Park lại làm tôi nhớ lại với biệt danh “Kim chi” mà bạn bè ngày cấp 3 đã đặt cho mình, một phần vì chính tôi hay chào thầy cô, các anh chị khóa trê✤n kiểu rất “Hàn Quốc” như thế. Tôi thấy điều đó đẹp và đã trở thành một nét tự nhiên của mình từ bao giờ không biết.
Bốn năm sinh viên là khoảng thời gian tôi được biết thêm về Hàn Quốc từ chính những người bạn như thế. Những buổi cùng nhau học trên ký túc xá, những khi quây quần tôi cuộn kim páp, muối kim chi, những người bạn Hàn làm bánh trôi nước, cuộn phở cuốn... rồi chúng tôi đút cho nhau ăn một cách vừa Hàn vừa Việt rất rôm rả và ấm cúng như thế… Tôi nhận ra rằng, nếu𝄹 chưa cơ hội đến Hàn Quốc thì bạn cứ hãy một lần trải nghiệm để cảm nhận hết sự thú vị vốn có của đất nước này.
Có một cô gái Hàn Quốc với niềm đam mê khám phá, một mình đến Việt Nam trải nghiệm và tôi đã gặp chị ấy tại Tháp bà Ponagar (NhaTrang). Một buổi trò chuyện rôm rả với vốn tiếng Anh - Hàn - Việt của 2 người kết hợp càng làm chúng tôi hiểu nhau hơn. Từ đó giấc mơ Hàn Quố💙c của tôi trỗi dậy với đầy quyết tâm để đi giữa lòng Seoul tráng lệ, ghé thăm hoàng cung cổ kính giữa lòng thành phố, nao mình trước bầu trời hoa anh đào... nhiều nhiều đi♑ều nữa. Tôi sẽ nuôi nó lớn dần lên… và đi Hàn Quốc trong thời gian tới ư? Tại sao không nhỉ? Bạn có nghĩ rằng mỗi người gặp nhau, mỗi điều mình làm đều có chữ duyên không? Tôi hoàn toàn tin vào điều đó và với Hàn Quốc tôi luôn biết mình có một cái “Duyên”. Hàn Quốc ơi, tôi sẽ đến!
Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Tổng cục Du lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 15/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Nguyễn Thị Thơ