Tôi yêu Hàn Quốc từ những ngày xưa còn thơ bé, qua những bộ phim truyền hình dài tập. Đó là những gia đình Hàn Quốc truyền thống, có bề dày lịch sử, mọi người yêu thương và sống quây quần bên nhau, với những phoꦜng tục tập quán và nét văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc. Đó là những câu chuyện tình yêu say đắm và lãng mạn; là những diễn viên xinh đẹp, diễn bằng tất cả tình cảm chân thật và gần gũi như chính đời thư💧ờng. Đó là tiếng Hàn Quốc dịu dàng và đầy biểu cảm; là khung trời đầy mơ mộng, có mùa thu lá vàng lá đỏ, xào xạc, man mác; có mùa đông tuyết rơi trắng trời, rất khác với khung trời nhiệt đới của Việt Nam quê hương tôi.
♊ Tôi yêu Hàn Quốc, n🍰hưng lại không đủ tự tin để thi học ngôn ngữ tiếng Hàn, vì khoa tiếng Hàn của Đại học Ngoại Ngữ - Đại học Quốc Gia Hà Nội năm nào điểm đầu vào cũng cao và chỉ tiêu cũng ít. Năm đó, tôi đỗ vào khoa Ngôn ngữ và văn hóa Trung Quốc của trường. Nhưng giấc mơ Hàn Quốc thì vẫn còn đó, vẫn nguyên vẹn trong trái tim tôi, như giấc mơ về nàng Dae Jang Geum thuở xưa.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi có cơ hội qua Trung Quốc học nghiên cứu sinh. Nơi tôi sống và học tập suốt ba năm du học là thành phố Đại Liên (tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc) - nơi cách Hàn Quốc rất gần (chỉ mất một ti๊ếng ngồi máy bay là tôi có mặt ở Seoul - thủ đô của Hàn Quốc). Vì thế trường học của tôi có rất nhiều sinh viên người Hàn Quốc và cũng có nhiều các quán ăn Hàn Quốc quanh trường.
Và cũng tại nơi đây, tôi đã tìm thấy tình yêu ꦐHàn Quốc của mình - mối tình vượt đại dương của tôi.
Tôi và anh ấy không học cùng lớp, nhưng có nhiều môn chúng tôi lên lớp cùng nhau. Anh ấy là một người rất bình thường, bình thường lắm, không đẹp trai và cao to như những diễn viên trong các bộ phim mà tôi thấy. Nhưng anh ấy có mộ༒t trái tim mặt trời thật ấm áp. Anh ấy thể hiện tình cảm của mình với tôi giống cái cách mà người ta yêu nhau và thể hiện với nhau trong các bộ phim Hàn, chân thành và luôn mang đến bất ngờ cho nhau, bất ngờ đầy xúc động. Một thỏi son dưỡng môi kẹp trong quyển vở khi anh ấy trả lại vở cho tôi; một chiếc khăn len mùa đông thơm mùi nước hoa được tặng trước khi tôi về nước... đó là món quà Giáng sinh sớm mà tôi nhận được từ anh.
Hôm tôi về nước đón Tết, anh ấy đưa về phía tôi một túi quà xinh xắn, bên tro💛ng là bánh Choccopie, kẹo chocolate và một phong thư. Anh dặn tôi lên máy bay hãy đọc nó. Đưa tôi ra sân bay, anh có vẻ buồn, nhưng hình 💯ảnh đó khiến anh trở nên đẹp hơn trong mắt tôi.
Ngồi bên cửa sổ máy bay, tôi bắt đầu thấy nhớ anh. Bức thư đó, là một bức thư tỏ tình được anh viết bằng tiếng Trung gọn gàng, nắn nót và tỉ mẩn, trọn ba trang giấy. Anh sợ tôi về sẽ buồn nên trong thư còn kể cả một câ๊u chuyện, hy vọng bức thư có thể làm bạn ✨cùng tôi trong suốt chặng đường dài. Anh viết cả những dự định sắp tới của anh, như đi đâu du lịch, gặp bạn bè hay về nước ăn Tết. Anh hy vọng, sau hai tháng nghỉ Ttết và nghỉ đông, khi tôi quay lại, anh có thể làm bạn trai của tôi, được quan tâm và chăm sóc cho tôi. Và anh sẽ chờ hai tháng cho quyết định của tôi về lời tỏ tình đó.
Qua Tết, tôi quay lại Đại Liên, tiếp tục việc họ🏅c của mình. 🎃Và tôi và anh ấy đã yêu nhau từ đó. Yêu nhau kiểu “Hàn Quốc”.
Kỷ niệm 100 ngày yêu nhau, anh ấy tự t▨ay làm bánh gato để tặng tôi. Kỷ niệm 200 ngày yêu nhau, tôi gấp tặng anh ấy 1.000 con hạc giấy và chúng tôi đã có một bữa tối lãng mạn cùng nhau.
Kỷ niệm một năm yêu nhau, chúng tôi cùng tặng nhau những món quà. Chúng tôi đã biến mất trong mắt bạn bè (cả hai chúng tôi đã tắt điện thoại di động và đi chơi cùng nhau suốt cả ngày hôm đó, khiến cho bạn bè không ai liên lạc được). Thời gian cứ thế trôi đi, ngọt ngào và ấm áp. Mỗi lần về nước, anh đều tặng tôi những món quà nhỏ xi✃nh. Điều đã làm 🉐tôi thấy anh quan tâm và chăm sóc tôi hơn cả chính là những món đồ mỹ phẩm mà anh mua tặng tôi. Sau này anh mới nói, vì mỹ phẩm là món đồ nhạy cảm với da, nên khi mua cho tôi, anh đã cân nhắc rất kỹ và cũng hỏi qua một số người bạn khác của anh.
Anh luôn nhắc nhở tôi phải chăm sóc tốt cho làn da của mình, trang đi🥃ểm không chỉ là làm đẹp cho chính bản thân mình, mà còn là sự tôn trọng những người mà mình gặp. Cũng giống như các bạn Hàn Quốc của tôi, cứ có việc ra ngoài là trang điểm thật đẹp và nếu như không tự tin về mái tóc của mình, họ sẽ đội mũ khi ra ngoài. Anh lo sợ mỗi lần nghỉ hè, khi tôi về Việt Nam và quay trở lại với một làn da bánh mật.
Yêu anh, tôi đã thật s꧃ự đến gần hơn với Hàn Quốc. Tôi có nhiều bạn Hàn Quốc hơn, thích các món ăn mà anh nấu, thích những thói quen của anh và các bạn Hàn Quốc. Tôi đã cùng anh trải qua những ngày lễ của Hàn Quốc, như Lễ Tình nhân trắng (14/3), ngày ăn mỳ trộn ja-jang-myon (14/4), ngày lễ độc thân bbae-bbae-ro (11/11). Tôi đã quyết định tự học tiếng Hàn Quốc và hy vọng tình yêu của chúng tôi là động lực tốt cho việc học tiếng Hàn của tôi tiến bộ hơn. Tôi vẫn xem phim Hàn, nghe nhạc Hàn, dùng phần mềm chat Kakao Talk của Hàn và hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể nói chuyện với anh bằng tiếng Hàn, thay vì phải nói chuyện bằng tiếng Trung.
Anh cũng thế. Anh đã mua một cuốn sách học tiếng ♌Việt cho người Hàn Quốc, cũng tìm hiểu về đất nước và con người Việt Nam qua các đoạn video mà anh tải xuống từ trên trang web của Hàn Quốc. Anh tiết lộ với tôi là ở Hàn Quốc, mọi người rất thích phở và nem rán của Việt Nam. Điều này làm tôi thấy tình yêu của chúng tôi càng trở nên rộng lớn hơn, đó là một tình cảm xuyên quốc gia, yêu đất nước và con người, yêu ngôn ngữ và các phong tục tập qu🍬án khác nhau của các dân tộc khác nhau.
Chúng tôi cùng nhau trải qua mùa hè đầy lãng mạn, đã đi leo núi Thái Sơn (tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc), đến lễ hội băng đăng ở nơi lạnh nhất đất nước Trung Quốc (Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang), đến Vạn Lý Trường Thành, Cố Cung, Quảng Trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh và cùng nhau 🦹đi dạo phố, mua đồ, nấu ăn. Anh cùng tôi đi dạo dưới trời tuyết rơiꦗ, cùng nhau chạy bộ quanh sân trường mỗi tối mùa hè, cùng viết bài luận, cùng xem các bộ phim hay. Khi tôi thực tập tại một công ty cách trường cũng khá xa, có lần anh đến công ty tôi rồi hai đứa ra ngoài ăn trưa, xong tôi lại về làm việc bình thường. Lãng mạn như trong phim Hàn Quốc vậy.
Tình yêu ngọt ngào với Oppa Hàn Quốc của tôi cũng dần trôi nhanh theo năm tháng. Một năm rồi kể từ khi chúng tôi chia xa. Khóa học của anh kéo dài hai năm và anh đã tốt nghiệp trước tôi. Anh về nước, làm việc. Tôi biết anh sẽ không quay lại Trung Quốc nữa, vì công việc của anh rất bận, áp lực và hơn nữa,🌟 anh lại là người rất yêu công việc. T🌞ôi vẫn ở lại Đại Liên. Tôi đã tốt nghiệp và bắt đầu một công việc mới. Tôi yêu Đại Liên, bởi ba năm nơi đây có quá nhiều kỷ niệm cùng bạn bè, thầy cô và với anh. Những kỷ niệm đó quá đỗi ngọt ngào và thân thương, khiến tôi không nỡ rời xa. Thực ra ở lại Đại Liên hay về Việt Nam thì sự thật vẫn như vậy, tôi và anh đã cách xa. Nhưng bởi vì như tôi đã nói, Đại Liên cách Hàn Quốc gần lắm, nên khi tôi về nước, tôi cảm thấy tôi và anh ấy cách xa nhau lắm. Còn nếu ở Đại Liên, tôi lại thấy như tôi và anh ấy rất gần nhau.
Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau hàng ngày, vẫn kể cho nhau nghe những sự việc li🍌ên quan đến chúng tôi trong cuộc sống, về gia đình, bạn bè đồng nghiệp và về công việc. Có lần tôi nghe trong khuôn viên trường có ai thổi tiêu, tiếng tiêu vang lên ca khúc Oh-na-ra lại làm tôi nhớ anh đến cồn cào. Rồi có lần tham gia hoạt động của trường, tôi nghe lại bài hát dân ca Hàn Quốc A-ri-rang, nỗi nhớ lại trở nên da diết hơn. Tôi tin rằng tình cảm của chúng tôi dành cho nhau vẫn trọn vẹn khi chúng tôi ở bên nhau, chỉ có điều, cả tôi và anh ấy đều hiểu rõ, chúng tôi không thể đến với nhau, mặc dù trong lòng vẫn còn nhau. Lời hẹn sẽ gặp nhau ở đảo Jeju sau một năm đã không còn thực hiện được như lời hứa…
Tôi luôn mong cho mối quan hệ Việt - Hàn càng ngày càng bền chặt, để nhân dân hai nước có ♉điều kiện gặp gỡ, giao lưu nhiều hơn. Từ lâu tôi đã mơ ướ𒅌c làm cô giáo dạy tiếng Việt cho các em học sinh ở Hàn Quốc, điều đó đồng nghĩa với việc có thể sống và làm việc ở đất nước này. Từ đó, tôi được cảm nhận sâu sắc hơn về đất nước, con người và văn hóa của Hàn Quốc, để tự hào giới thiệu với các em học sinh của tôi về trang phục, các món ăn, cuộc sống, văn hóa và con người Việt Nam.
Nếu một ngày tôi đặt chân lên xứ sở kim chi đó, tôi muốn sống trong ngôi nhà truyền thống có nhiều thế hệ,♒ muốn học cách làm kim chi, muốn học cách nấu những món ăn ngon và bổ dưỡng của Hàn Quốc, muốn mặc thử một lần trên người bộ trang phục truyền thống hanbok. Tôi muốn được đến thăm những người bạn Hàn Quốc thân thiết của tôi và quan trọng hơn tất cả là tôi muốn gặp lại anh - mối tình vượt đại dương của tôi.
Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Tổng cục Du lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 15/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Phạm Thị Thanh Hoa