Trong ngõ Thịnh Hào 2 từ phố Tôn Đức Thắng rẽ vào, hàng bánh cuốn không có tên này đã tồn tại hơn hai thập kỷ. Nhiều người quen với hình ảnh đôi vợ chồng già tất bật bên nồi tráng bánh, tay quấy bột, tay cắt chả, miệng vẫn niềm🐈 nở hỏi chuyện khách. Dần dà, người ta đến quán dường như không chỉ để ăn bánh cuốn mà còn để nghỉ chân, trò chuyện, nghe ngóng dăm ba câu chuyện xóm giềng khi nhịp sống vẫn hối hả ngoài kia. Bẵng đi một thời gian, nay hàng bánh cuốn lại mở 🐻nhưng không khí trầm buồn hơn trước bởi cụ bà đã mất sau vài năm chống chọi với bệnh tật.
Quán chỉ mở từ 5 giờ chiều đến tầm 11 giờ đêm thì đóng cửa. Có những đêm mưa,♛ bánh ế ẩm do nằm khuất trong ngõ vắng, ông vẫn ngồi buồn ngóng khách rồi chợt rạng rỡ khi gặp được người mở hàng. "Hàng này mẹ ông mở từ năm 1994, từ bấy đến nay vẫn chỉ gắn bó với ngõ này thôi. Sau này vợ chồng ông mới tiếp quản việc buôn bán. Bà mất được gần năm rồi, con cái cũng lo cuộc sống riêng, chẳng có 💮ai đỡ việc, nhưng ông mà không làm thì buồn chân buồn tay lắm."
Không phải là địa chỉ nổi tiếng nhưng quán của ông được người dân quanh đây khẳng định là chỉ phục vụ bánh cuốn sạch, không dùng hóa chất. Một cặp vợ chồng trung niên nhiệt tình chia sẻ, ăn ở đây suốt bao 🦄nhiêu năm và chẳng bao giờ lo bị ngộ độc hàn the. Bác gái đùa vui: "Ngày xưa còn trẻ ông tráng bánh mỏng lắm, giờ già cũng bớt khéo đi rồi, được cái lúc nào cũng tỉ mẩn từng thứ một. Chả quế ông cũng chỉ nhập từ chỗ đảm bảo, rau mùi tươi sạch quanh🧸 năm, khách đến ông mới dọn ra đĩa ăn kèm."
Bánh mềm mướt, có độ dai khá đặc biệt, nhân thịt xào mộc nhĩ được ông chọn nguyên liệu rồi chuẩn bị từ chiều. Nước chấm khá đậm, khách tùy ý vắt quất để điều chỉnh vị phù hợp. Tối mùa hè, nếu cần một món ăn nhẹ bụng, mát mẻ, lại đảm bảo tiêu ch♏í sạch sẽ thì bánh cuốn ở đây là lựa chọn lý tưởng. Chỉ từ 20.000 đồng là thực khách có thể yên tâm vỗ về bụng của mình.
Ngày trước, vợ chồng ông bán hàng đến quá nửa đêm, phục vụ thêm xôi♍, cháo, trứng ngải cứu, bánh bao. Nay phần vì không có người phụ việc, phần vì khách thưa thớt hơn, ông chỉ bán mỗi bánh cuốn ngày qua ngày. Sáng ông đi chợ, tự mình xay bột, xào nhân, tầm chiều muộn dọn hàng ra ngõ. Có ngày bán khá, có ngày vắng khách, ông vẫn tiếp tục công việc một cách nghiêm túc, không chỉ để mưu sinh mà còn để tìm kiếm niềm vui trong những năm tháng chỉ còn một mình.
Xem thêm: Những món bánh cuốn nổi tiếng miền Bắc