Gia đình tôi có ba người, hai vợ chồng và một con trai gửi ở quê cho ông bà nuôi. Theo tình dịch 💫bệnh chung của Sài Gòn, công việc của hai vợ chồng khá ảnh hưởng, kéo theo thu nhập cũng giảm rất nhiều.
Những buổi tănꦺg ca để kiếm thêm thu nhập không còn, rồi công việc cũng dừng hẳn khi công ty của vợ tôi phải tạm thời cho nghỉ vì không đảm bảo được yêu cầu ba tại chỗ để chống dịch. Tôi thì được công ty cho nghỉ, làm việc từ xa hơn hai tháng nay, với mức lương 50%. Vừa rồi ban giám đốc cho biết, tình hình lương tháng sau có thể giảm tiếp.
Hai vợ chồng vẫn 💜ở trọ, vẫn đi xe máy, vẫn trông chờ vào từng đồng lương. Nói như vậy là để thấy chúng tôi vẫn còn nghèo. Nhưng thời điểm này, tôi tự tin rằng gia đình vẫn có thể trụ vững, nếu nửa năm hoàn toàn không có thu nhập. Vì ngày thường hai vợ chồng ăn xài rất tiết kiệm, và luôn dự trù một khoản tiền nửa năm chi tiêu để đề phòng mất việc, ốm đau, con bệnh.
Vả lại, ở nhà, hầu như chỉ tốn tiền điện, nước, wifi, không tốn tiền ăn sáng, cà phê...như những ngày thường. Chủ nhà lại giảm tiền phòng, ✨khu phố có phát gạo, thực phẩm nên có khi hai, ba𓆉 ngày liền chúng tôi không xài đồng nào.
Ấy vậy mà, những người hàng 🐓xóm cùng dãy trọ của tôi, mới tuần đầu tiên giãn cách đã tá hoả. Đến khi công ty cho nghỉ làm hoặc giảm lương thì kêu than không có tiền.
Họ là những gia đình ở quê lên làm việc, con cái làm 🌠công nhân... Gia đình ba, bốn người, đều đi làm nghĩa là có ba bốn đầu thu nhập. Nhưng vì sao mới nửa tháng, một tháng giãn cách đã tá hoả, vay mượn vì hết tiền?
Ngày thường đi làm cũng có tiền, nhưng họ đều xài xả láng. Cuối tuần, trong khi tôi và vợ tôi tăng ca, hoặc tìm việc ngoài làm thêm thì họ kéo bia, mồi về nhậu, ꧃rồi kéo loa karaoke kéo hát từ sáng. Ai nhắc nhở cũng không nghe.
Như có gia đình, chỉ có ba đầu꧙ thu nhập nhưng mỗi tháng trả tiền mua góp tổng lại còn nhiều hơn tiền thuê trọ, ăn uống. Góp x💖e máy, góp tủ lạnh, góp máy giặt... cái gì góp được thì họ góp hết. Loa kẹo kéo thì cũng phải mua cái mắc, cái xịn, chứ loại thường thường hát nghe không đã.
Bây giờ thì mư💟ợn tiền hết đầu này, tới đầu kia. Mượn giáp một vòng, không ai cho nữa thì đâm ra than thân trách phận. Thấy mà oải. Bây giờ muốn về quê cũng không xong vì quê cũng đang giãn cách vì có dịch. Nhìn thùng vỏ lon bia, chiếc xe cào cào mua trả góp dựng trong góc phòng mà tôi thấy chẳng biết nói gì? Phải chi ngày thường làm 10 đồng, xài 7 đồng thì cũng còn 3 đồng cho lúc này.
Minh Trần
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.