9 giờ đêm, trước mắt tôi, cánh đồng với những hàng cau vừa im lìm đen sẫm, đối lập với cuộc sống phía xa, có lẽ là hết con đường K3 này thôi, nhịp sống vẫn còn nhộn nhịp lắm, điện đ🔥ường, đèn pha xe cộ và ánh đèn từ các khu chung cư vẫn sáng lấp lánh, màu vàng huyền ảo trong làn sương bạc màu. Cái lạnh và thời gian của mùa đông Hà Nội cũng không thể nào cản trở được nhịp sống vốn xô bồ huyên náo của mảnh đất Hà thành này. Cuộc sống ấy cũng đối lập với sự cô đơn ẩn náu trong tâm hồn mỗi con người nơi đây.
Một cơn gió ùa qua mang theo hơi lạnh của sương đông khiến tôi nhớ đến mùa đông của cao nguyên Sìn Hồ, nơi gia đình tôi đang sinh sống. Phòng tôi có 9 người nhưng đến 7 người thì nhà ở gần khu vực Hà Nội 🐷nên cuối tuần được nghỉ, họ lại về quê hoặc nếu không thì cũng đi chơi đâu đó cùng người yêu.
Mẹ tôi gọi và tôi ra ban công nói chuyện để tránh làm ồn. Có lẽ đó cũng là khoảng thời gian hiếm hoi để tôi có động lực rời khỏi cái màn hình laptop và ra ngoài hít thở chút khí tr𒀰ời. Cuộc điện thoại đã kết thúc nhưng tôi cũng chưa muốn quay lại với góc nhỏ ấm áp với chiếc chăn bông và cái laptop của mình. Tôi thả mình theo giai điệu nhẹ nhàng những bài hát trong list nhạc của tôi và lặng ngắm một mảnh trời Hà Nội. Một không gian phảng phất buồn và nhớ, đệm cùng giai điệu bài hát “Yesterday once more” .
Chỉ còn gần hai tuần nữa, các bến xe, sân ga ở Hà Nội lại chen c💖húc những người dân xa xứ mua vé về nhà. Nghe đâu năm nay Tết dương được nghỉ đến những 4 ngày cơ mà. Nhưng với tôi, giường như không có ý nghĩa gì rồi bởi vì khóa tôi có lịch trực vào đợt nghỉ lễ này.
Một chút chán nản và thất vọng nhưng đó là con đường tôi đã lựa chọn, là những thử thách tôi phải đối mặt trong con đường đi đến ước mơ của tôi. Nghĩ vậy, tôi tự an ủi và động viên mình. Chỉ là tôi thấy nhớ gia đình và muốn được về nhà sum vầy quá thôi. Cũng gần 5 tháng rồi tôi chưa có cơ hội vꦛề nhà rồi. Trước đó, cả ngày cưới của chị, tôi cũng không thể về vì trùng vào ngày thi.
Tôi nhớ lại mẩu truyện ngắn “Má, con, và…” trong cuốn “Yêu người ngóng núi” của Nguyễn Ngọc Tư mà tôi đã đọc, thấy thấm thía hơn rằng những giá trị cuộc sống đang dần phai nhạt. Cũng có thể do tôi quá bi quan về cuộc sống, do những trải nghiệm buồn từ cuộc sống xung quanh tôi đến nỗi có lúc tôi tự hỏi phải chăng tôi bị trầm cảm. Nhưng dù tôi có mệt mỏi có buồn đến đâu đi nữa, chỉ cần nghĩ tới bố mẹ, nghĩ tới gia đình, chỉ cần nꦯghe giọng họ thôi là tôi lại lấy lại tinh thần. Họ là điểm tựa, là niềm hạnh phúc và là động lực cho mọi nỗ lực, mọi hành động của tôi.
Nhưng lâu quá rồi tôi không được gặp họ, những con n🍸gười tôi yêu thương nhất dẫu rằng tôi không thể tâm sự những nỗi niềm mà tôi đang chôn vùi sâu thẳm trong lòng. Nhưng về nhà, đó là nơi yên bình và ấm áp nhất. Nơi mà chỉ những bữa cơm, những sự quan tâm ân cần nhẹ nhàng hay những lời trách mắng cũng đều mang lại cho tôi thật nhiều hạnh phúc.
Tôi nhớ bố tôi với mái tóc hoa râm, nhớ mẹ tôi vớ♒i bàn tay chai sạn vì làm lụng vất vả. Tôi muốn ngồi dạy cho em trai tôi học rồi đi chơi trên đồi thông và bắt tổ chim hay lấy phấn thông với nó. Muốn được chị gái tôi dạy nấu ăn hay mắng nhiếc vì tôi và em út bày đồ chơi ra sân. Muốn cả nhà cùng nhau ăn cơm, trò chuyện cười đùa hay bàn về ông này bà nọ hay đơn giản chỉ là bình phẩm mấy món ăn tôi chế tạo ra. Những khoảnh khắc mà gia đình được sum vầy thật đáng quý và còn đánౠg trân trọng hơn cho một gia đình “một chốn đôi quê” như chúng tôi.
“Xuân này con không 🔜về”, bạn bè khóa tôi độ này vẫn thường trêu đùa với nhau như vậy. Trong những lúc tán gẫu hay nói chuyện với nhau, nhiều lúc than vãn, kêu ca này nọ nhưng chỉ là nói chuyện cho vui thế thôi chứ chúng tôi đều nhận thức được nghĩa vụ của mình bây giờ. Chúng tôi vẫn yêu nghề, vẫn dành tình cảm say mê đặc biệt cho ngôi trường vũ trang này và ý thức được nhiệm vụ cao cả của mình.
Tôi chỉ muốn thông qua chương trình “Thời khắc yêu thương” để gửi những lời yêu thương và tình cảm nhớ mong nhất đến gia đình tôi, những lời mà tôi thấy thật khó và có lẽ là ngại để nói ra hết bằng lời với mọi người. Mong rằng gia đình tôi sẽ mãi ꦅhạnh phúc và thật nhiều sức khỏe để có thể nhìn thấy sự trưởng thành của mỗi thành viên trong cuộc sống. Con muốn nói rằng: "Con yêꩵu và nhớ cả nhà mình nhiều lắm!".
Phạm Thị Hồng Lam
Cuộc thi “Thời khắc yêu thương” do Công ty TNHH Sapporo Việt Nam phối hợp với VnExpress thực hiện. Đây là nơi để bạn chia sẻ những kế hoạch, dự định ý nghĩa đến người mà bạn mong muốn gửi lời tri ân, yêu thương và cùng họ trải qua những thời khắc cuối cùng của năm. Chương trình kéo dài từ ngày 26/11 đến ngày 23/12 trên trang Đời sống, báo VnExpress. Độc giả gửi bài tham dự tại đây. |