Tôi nhớ khi đang ở New Zealand làm việc, tôi được người quen giới thiệu cho một anh có giấy tờ định cư đàng hoàng. Nhìn anh ta cũng hiền lành nhưng trong lòng tôi không có chút cảm tình ngay trong lần gặp đầu tiên. Mọi người ai cũng nói vào,🥀 đại loại như kiếm được người ở lại là ngon, kén chọn gì.
Khi không khuyên được tôi mọi người quay sang nói tôi chảnh chọe, khó tính, không có gì trong tay mà kén cá chọn canh. Sống ở nước ngoài ngày đi làm, tối đi học lại lo giấy tờ gia 💛hạn visa sau mấy tháng lại hết, tôi bị căng thẳng nặng. Nghe nhiều người nói ra nói vào đầu óc tôi càng quay cuồng, không chút nào thảnh thơi.
Một tối chủ nhật, tôi gọi về tâm sự với mẹ và thủ thỉ:
- Mẹ ơi, nếu con lấy một người con không yêu thương nhưng người ta có đủ điều kiện bảo lảnh con ở lại được không mẹ?
Mẹ im lặng và rồi hỏi lại tôi:
- Con có chút tình cảm nào với người ta không?
- Không mẹ ạ - tôi lí nhí.
- Nhưng nếu con được ở lại con giúp được nhà mình, ba mẹ sẽ không vất vã làm nhiều nữa.
Giọng mẹ nghèn nghẹn:
- Ba mẹ còn làm được không muốn con phải đánh đổi như vậy. Ba mẹ muốn con hạnh phúc.
Ba tôi ngồi kế bên giành lấy chiếc điện thoại trầm ngâm:
- Không ở được thì về, bao nhiêu người ở đây vẫn làm vẫn sống. Cuộc đời này thấy vậy mà ngắn lắmꩵ con. Cầm đồng tiền gửi về mà co🐭n không hạnh phúc thì ba mẹ không cần.
Cả nhà nhìn nhau không nói lời nào nhưng mắt ai cũng ngấn lệ. Cảm ơn ba mẹ đã thấu hiểu và không đặt nặng vấn đề tiền bạc, chữ hiếu, tr▨ách nhiệm của phận làm con.
Quyết định đi nước ngoài là của tôi, nhà có hai chị em nên ba mẹ tôi không muốn cho đi nhưng thấ🎃y ý chí của con mãnh liệt nên cũng xiêu lòng. Thấm thoát cũng hơn ba năm, nỗi nhớ thương của tôi đều qua màn hình điện thoại. Mỗi lần hai mẹ con gọi tám chuyện là đủ thứ từ nhà ra tới hàng xóm. Tôi thường méc mẹ rằng ba hay càm ràm những chuyện không đâu. Buổi tối, ba hay thức khuya uống trà với mấy ông hàng xóm rồi bệnh mẹ phải lo. Tới chuyện thằng Tí đổi chỗ làm, thằng này không làm đâu được lâu bền. Cứ vậy hết cả tiếng đồng hồ.
Hai mẹ con hợp nhau lắm mà hồi xưa ông thầy bói nào đó phán rằng tôi sau này lớn lജên không yêu thương mẹ, nuôi uổng cơm. Lâu lâu, tôi kể lại thế là hai mẹ con cười ngặt nghẽo.
Mẹ tôi đẹp, đôi mắt to tròn và mái tóc dài đen bóng. Mẹ sinh tôi khi hai mươi mốt tuổi - cái tuổi mà 🌃tôi chỉ ăn học không cũng chưa xong. Tôi làm khổ cha mẹ vì cứ ốm đau liên tục, đi bệnh viện lớn đến bệnh viện nhỏ cứ như đi chợ.
Hơn hai mươi tháng tuổi tôi còn chưa biết đi, khóc không ra tiếng. Mọi người nói tôi bi tật rồi khó mà chữa được. Nhưng mẹ tôi không tin, nói lúc tôi sinh ra khóc ngon lành thì làm sao mà bị câm được. Với niềm tin của người mẹ, tôi đã khỏi bệnh nhưng trong nhà thì k♛hông còn gì để bán.
Thanh xuân của mẹ chỉ biết đến hai chữ chồng con. Mẹ không biết chưng diện cho bản thân, 🐠khi có tiệc đám cưới thì luýnh quýnh tìm đồ. Tôi đi làm có tiền là sắm ngay cho mẹ sợi dây chuyền có nạm hột xoàn nhỏ lấm tấm. Ngày tôi mang về mẹ thích lắm, đêm không ngủ cứ mở ra mân mê. Tôi hé mắt nhìn nói: "Con biết mẹ khoái vàng vậy con mua cho mẹ nhiều luôn, ngắm cho đã". "Cha mày, ngủ đi" - mẹ mắng yêu.
Mẹ tôi làm dâu hồi đó chẳng dễ dàng, bà nội tôi khó tính có tiếng, mẹ kể lại lúc đó động lực để vượt qua là hai đứa con còn quá bé. Mẹ bầu bí vẫn đi ruộng, gánh nước, làm việc nặng té lên té xuống. Sau nàꦿy, ba tôi được vào xã làm nghề bưu tá đưa thư, đưa báo, ba truyền lại cho🉐 mẹ.
Hồi g💯iờ chưa đụng đến giấy tờ thế mà mẹ chịu khó học hỏi. Bây giờ, công tác trong bưu điện với hàng tá công việc. Nhớ có lần trời mưa hơn tám giờ tối chưa thấy mẹ về, tôi sốt ruột ra ngoài mái hiên trông ngóng. Nghe tiếng xe máy rồ rồ, mẹ lệnh khệnh chở thùng bưu phẩm to kềnh càng, người mẹ ướt sũng. Có cái áo mưa duy nhất mẹ dành che hàng hóa. Người ta lấy của che thân còn mẹ lấy thân che của. Tôi khóc ngay lúc đó, tự hứa bản thân cố gắng để sau này mẹ đỡ vất vả.
Mẹ chỉ biết làm 𝓰và chăm sóc gia đình, quanh quẩn mãi một chỗ thành thói que. Khi chị em t🔥ôi tổ chức đi chơi mẹ lại không muốn đi, ngồi xe hơi mà hết nôn ói tới mệt mỏi chỉ muốn nhanh về. Tôi chợt nhận ra mẹ không còn khỏe như xưa, chân tay đau nhức phải uống thuốc giảm đau hàng ngày.
Ba mẹ vẫn giữ thói quen cần kiệm để dành cho con cái. Có lần gọi về thấy mẹ ốm đau, tôi hỏi sao không đi bệnh viện lớn, tiền con có gửi về đủ đi 🅺khám. "Thôi để con sau này có vốn làm ăn, sao xài hết được" mẹ nói.
Tôi nghe thấy đã gào lên trong điện thoại rằng: "Con không cần cha mẹ cho gì con, con cần sức khỏe của cha mẹ, sống với tụi con. Chị em con lớn rồi tự ra ngoài kiếm cơm được". Hôm sಞau, mẹ mới chịu đi bệnh viện thành phố.
Cuộc sống của mẹ vất vả nhiều, giờ đây có điều kiện tôi muốn mẹ nghỉ ngơi, giảm công việc lại, đi mua sắm nhiều hơn. Là phụ nữ ai không muốn mình đẹp, sức khỏe tốt để tận hưởng💙 điều tốt đẹp nhất mà cuộc sống trao tặng. Mẹ đã dành cả thanh xuân để chăm lo cho con. Con muốn mẹ sống vui vẻ để 🗹bầu bạn, tâm sự với chúng con mãi thôi.
Trương Thị Bích Chung
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi tại đây.