Tôi 26 tuổi, bốn năm trước quen và yêu một anh bạn lớn hơn bảy tuổi, tình cảm chân thành, đúng mực, tôi nhớ như in từng kỷ niệm. Quen nhau được gần một năm chúng tôi quyết định về ra mắt hai bên gia đình, tính chuyện tương lai. Bao dự định đẹp còn dang dở thì đột nhiên anh bị ốm phải nhập viện điều trị, kết quả cho thấy anh bị suy thận độ ba. Trời đất như sụp đổ bên tai tôi khi nghe tin dữ đó.
Một tuần sau khi anh xuất viện, chúng tôi đã ngồi lại bên nhau nói chuyện, anh chủ động chia tay để mong tôi tìm hạnh phúc mới, anh nói ở bên anh tôi không còn có tương lai, anh không còn chăm lo cho tôi được nữa, sức khỏe anh mỗi ngày một yếu. Tôi khóc cạn nước mắt vì không tin vào sự thật đó. Sau khi trấn tĩnh lại, tôi nói xin được ở bên chăm sóc anh, để anh dựa vào mình khi đau yếu. Anh không đồng ý, cố tình tránh né khiến tôi buồn và khóc nhiều.
Tình cảm nhạt dần khi tôi không còn được anh mở lòng như trước. Tôi lặng lẽ dõi theo anh vì biết lòng mình không yêu được ai khác ngoài anh. Chúng tôi cứ như vậy trong thời gian hai năm, bỗng một ngày anh liên lạc, chúng tôi đi chơi và nói chuyện nhiều hơn. Anh nói nếu còn yêu, chấp nhận được anh thì đồng ý lấy anh nhé. Tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì tình cảm hai đứa sau hai năm cũng không phai nhạt, lo vì không biết có vượt qua được áp lực gia đình không vì thời gian của anh không còn nhiều nữa.
Thông tin về bệnh tình của anh từ bác sĩ thì anh chỉ có thể duy trì được sự sống từ 🐻bảy đến mười năm nếu thể trạng tốt và bệnh không có biến chuyển xấu. Tôi yêu anh nhưng không dám đối diện với gia đình vì bố mẹ không muốn sau khi anh ra đi mình tôi sẽ chịu nhiều vất vả. Bố mẹ 💮lo cho hạnh phúc của con mình là điều tất yếu, tôi thương bố mẹ nhưng rất yêu anh. Xin độc giả hãy cho tôi lời khuyên để tự tin hơn cho quyết định của mình. Chân thành cảm ơn.
Khanh