Yêu nhau khi cả hai là mối tình đầu, sau 9 năm yêu xa, khi đã đủ chín chắn về mặt tình cảm, trưởng thành trong suy nghĩ và đã có một số vốn dắt lưng chúng tôi đi đến hôn nhân. Một năm sau ngày cưới, dốc hết tất cả số tiền dành dụm, bán hết🌜 vàng cưới, ba mẹ cho thêm một ít, chúng tôi mua được mảnh đất 50 m2 ở Thủ đô.
Trước đây, tôi là giáo viên dạy Văn nhưng theo chồng, vì vấn đề giọng nói, tôi đành gác lại ước mơ của tuổi trẻ và xin một công việc phù hợp là biên tập sách. Khi ngôi nhà cấp 4 của chúng tôi được xây lên cũng là lúc tôi mang thai con đầu lòng. Trách nhiệm của mỗi người càng tăng. Vợ chồng ngồi bàn bạc, mức lương của tôi chỉ ở mứ꧒c trung bình, còn chồng tôi giờ phải lái xe thuê, không biết bao giờ mới xây được nhà đẹp. Chúng tôi quyết định vay ngân hàng để mua xe cho chồng lái taxi. Mua xe là tiêu sản nhưng mua xe để làm ăn, nó là công cụ kiếm tiền.
Sau 5 năm chăm chỉ làm việc, chi tiêu hợp lý, vợ chồng tôi đã trả hết nợ và để dành được 400 triệu. Lúc này, cô con gái thứ hai cũng chào đời. Có ít vốn trong tay, chúng tôi không nghĩ tới việc xây lại nhà vì so với những người đi thuê trọ, ngôi nhà hiện tại của chúng tôi còn quá tốt. Trong suy nghĩ của tôi, "ngôi nhà mơ ước" ngoài một ngôi nhà đẹp còn có của để dành, có tiền tích lũy phòng khi trái gió trở trời, vì vậy, tôi nghĩ tới việc phải làm sao để "tiền đẻ ra tiền". Tính toán kỹ lưỡng, chúng tôi lại đi vay để mua thêm khoảnh đất và xác định đầu tư🅰 chứ không đầu cơ, không lướt sóng và vay trong khả năng chi trả.
Có thêm được khoảnhꦇ đất, chúng tôi càng có thêm động lực. Lúc này tôi bắt đầu nghề tay trái là bán hải sản từ quê gửi ra. Lúc đầu là những mặt hàng khô, sáng sớm tôi đem ra 🔴ở ngõ bán, đến giờ làm tôi lại dọn về. Những hôm thứ 7, chủ nhật tôi bán thêm hàng tươi. Và rồi, hàng được gửi thường xuyên hơn, nhưng cũng có những hôm ế ẩm, không có tủ đông để trữ tôi lại muối mặt mang ra các cửa chợ gần đó ngồi bán...
Sau đó, tôi chuyển sang bán online và may mắn nhờ bạn bè, đồng hương giới thiệu "cửa hàng" của tôiꦅ ngày càng đắt khách, tôi cũng sắm chiếc tủ đông để yên tâm buôn bán. Cũng phải kể đến việc, lúc tôi mới hành nghề, chồng tôi kịch liệt phản đối, bảo sao không bán quần áo, giày dép, lại chọn bán cá cho khổ. Tôi giải thích, quần áo phải đầu tư nhiều v💜ốn, rồi hàng tồn, hàng lỗi mốt, đồ ăn là mặt hàng thiết yếu, mọi người sẽ mua hàng ngày. Cuối cùng chồng tôi cũng phải nghe theo.
Từ đó, sáng sáng tôi phải dậy sớm để lấy hàng, làm hàng, sắp đơn, chuẩn bị đồ ăn sáng cho con, đưa con đến lớp, tranh thủ những đơn có thể ship được trên đường đi, sau đó mới đến chỗ làm. Những hôm nhiều đơn quá thì chồng tôi đưa con tới lớp.
Một năm sau chúng tôi bán mảnh đất cho bạn của chồng bằng hình thức sang tên sổ đỏ cho họ rồi họ lấy sổ đỏ vay ngân hàng trả vợ chồng tôi. Chúng tôi vui vì ít nhiều cũng giúp được họ. Tiền bán đất, cùn﷽g với số tiền hai vợ chồng làm ra, chúng tôi lại đi vay thêm 700 triệu để mua mảnh đất 81 m2 với giá 1,7 tỷ đồng. Mảnh này mặt tiền rộng nên tách được hai lô. Chúng tôi xác định, mua để đó, cố gắng làm rồi trả, nếu chẳng may biến cố xảy ra thì sẽ bán đi một nửa. Và rồi, người tính không bằng trời tính, chẳng bao lâu sau, mẹ chồng tôi bị bệnh hiểm nghèo, theo phác đồ điều trị, chồng tôi phải làm ngày làm đêm mới đủ chi phí. Như vậy đồng nghĩa gánh nặng cho gia đình nhỏ trên đôi vai tôi quá lớn: tiền lãi ngân hàng 7 triệu, tiền học phí của hai con 3 triệu, tiền sữa, tiền ăn uống... Mỗi tháng bắt buộc tôi phải làm ra 16 - 17 triệu và chi tiêu thật tằn tiện mới đủ. Đã có lúc chồng tôi bàn tới việc bán mảnh đất đi nhưng tôi trấn an chồng là tôi có thể gánh được.
Tôi làm ngày làm đêm, làm ở công ty, đêm nhận bản thảo về biên tập, chà💮o mời hàng nhiều hơn. Một ngày của tôi bắt đầu từ 4 giờ sáng và kết thúc 11 - 12 giờ đêm, có hôm người ta đặt cua, rạm nhiều, tôi phải làm xuyên đêm để kịp sáng sớm đi ship. Có hôm trời rét, ngâm trong nước nhiều, hai bàn tay tôi nứt nẻ, rướm máu, mất cả dấu vân tay, đến công ty máy chấm công bằng vân tay còn không nhận diện được. Một mình tôi quay cuồng với ꧙con cái, với việc kiếm tiền. Và trời không phụ lòng người, chẳng những hàng tháng tôi trả đủ lãi, lo cho các con đầy đủ mà còn dư ra một ít để trả gốc. Cứ thế, hai năm trôi qua, mẹ chồng tôi qua đời, buồn, nhưng dù sao chồng tôi cũng đã làm tròn chữ hiếu với mẹ, còn tôi làm tròn trách nhiệm với các con và vẫn cố giữ được mảnh đất.
Cùng nhau trải qua những sóng gió của cuộc đời, tình cảm vợ chồng càng khăng khít. 4 năm tiếp theo đó, vợ chồng tôi đã trả hết nợ. Năm 41 tuổi, tôi mang bầu lần 3 và may mắn lần này là một chàng hoàng tử. Lúc này kinh tế cũng tạm ổn định, chúng tôi quyết địn💜h xây lại nhà. Mảnh đất 81 m2 giá trị đã tăng lên gấp ba lần và được dựng lên làm kho cho t൩huê, mỗi tháng thu về 5 triệu - đây là thu nhập thụ động có được sau những năm cố gắng của chúng tôi. Cuối năm 2022, ngôi nhà 4 tầng hoàn tất vừa đủ để chúng tôi chào đón thành viên mới.