From: mongquynh nguyen
Sent: Friday, November 20, 2009 12:18 PM
Tôi rất thông cảm với anh về những cãi vã giữa anh và bố tôi nhưng anh đã thiếu cách hành xử của một người con. Nếu tôi có góp ý thì anh cũng sẽ không nghe. Anh sẽ bảo rằng tôi đổi trắng thay đen. Mặc dù tôi đã dặn dò anh, đừng nên va chạm 🧸với bố. Người có thể thay đổi và chịu đựngꦫ bố chính là mẹ chứ không phải bọn mình. Quan trọng là 2 đứa sống với nhau thế nào.
Tôi cũng cố gắng chịu đựng những sỉ vả đó của anh coi như bù đắp sự tổn thương mà bố tôi gây ra cho anh. Vì có lẽ trước đến giờ chưa ai nói nặng với anh như thế và trước đến giờ cũng chưa ai nói nặng với tôi như thế. Ngoài ra, cách sống và quan hệ với mọi người của chúng tôi cũng rất khác nhau. Nhưng tôi vẫn chấp nhận được vì những trải nghiệm cuộc sống sẽ làm anh꧒ thay đổi.
Hai năm trở lại đây, anh có thiên hướng quan trọng công việc hơn vì anh muốn con mình được phát triển trong điều kiện tốt và vì anh muốn thể hiện bản thân. Anh luôn tự t꧋ạo áp lực kiếm tiền và công việc hiện tại không như anh muốn. Có lẽ🦹 stress công việc mà anh cho anh cái quyền xả stress lên người tôi.
Tôi đã cho anh cơ hội để sửa chữa. Nhưng anh có thể dọa đánh tôi ngay cả trên giường ngủ, trên xe lửa. Tôi cũng là con người, tôi cũng cần có sĩ diện cho dù tôi đã đánh mất lòng tự trọng. Tôi đã tự nhủ với mình rất nhiều để chấp nhận số phận. Ví dụ anh không rượu chè, thuốc lá; anh làm ra tiền; anh có thể thức cùng tôi canh chừng khi con bị sốt; tôi hài lòng với việc con tôi là một đứa trẻ bình thường; và con tôi꧑ vẫn có cha hơn những bé còn trong bụng mẹ mà không cha và những giây phút hạnh phúc.
Gần đây, ý kiến của tôi không còn có giá trị với anh. Tạm gọi là không thể bàn bạc hoặc góp ý. Tôi thường nhờ mẹ chồng khuyên bảo anh vì nếu tôi nói anh sẽ lại mắng tôi, tôi không muốn trong nhà ồn ào. Anh cho 🔯rằng khả năng làm việc của tôi còn thua một đứa trung cấp 8 năm kinh nghiệm. Anh biết tại sao không? Bởi vì, người ta rất không꧃ thích nhận người có con nhỏ, phụ nữ thiệt thòi là thế.
Tôi có công việc nhưng không thăng tiến như ý muốn là tôi đã buồn rồi, tôi luôn bị giằng xé giữa việc thay đổi chỗ làm không ai trông con, muốn cho con đi học cũng bị anh ngăn cản, cộng thêm những áp lực muốn kinh doanh của anh khiến tôi mệt mỏi. Anh có khi nào đặt câu hỏi rằng tôi có thể vừa chăm sóc con, vừa làm việc nhà, đi làm và phụ công việc của anh cùng lúc, chưa kể là phải làm vợ, làm dâu. Anh có biết tôi cũng trăn trở trước những dự định của anh không? Mặc dù tôi không tán thành nhưng tôi cũng suy nᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚghĩ phụ và luôn đi bên anh khi cần.
Nhưng đổi ngược lại anh bảo người có học như tôi chẳng biết thế nào là trách nhiệm với chồng với con và mẹ chồng. Sao anh không hỏi mẹ anh về việc tôi đối với mဣẹ anh thế nào? Sao anh không kiểm điểm bản thân đã tròn trách nhiệm làm chồng, làm cha và làm rể. Để tồn tại ai cũng phải kiếm tiền nhưng tiền không phải là tất cả. Ngoài ra, phải có tình nữa.
Tình nghĩa vợ chồng là quan trọng trong cuộc số🦩ng lứa đôi nhưng nó vẫn tồn tại những thứ tình nghĩa khác: bố mẹ, con cái, người thân, bạn bè, xóm giềng, đồng nghiệp… Anh cho rằng anh bận kiếm tiền. Việc chăm sóc nhà cửa con cái là việc của phụ nữ (tôi vẫn đi làm để vun vén cho gia đình) nhưng nhà cửa con cái tôi cũng không tự quyết định được. Tôi vẫn chịu đựng và chấp nhận nhưng giọt nước đã làm tràn ly.
Cách đây 2 tháng, anh đã xử tôi như người xa lạ khi tôi đang ngồi với con. Về thể xác thì tôi không bị tổn thương gì (có lẽ tôi đã đoán trước được tình huống) nhưng tinh thần tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi cảm thấy mình đã tận tuỵ với cái gia đình nhỏ của mình nhưng không được ghi nhận. Có than có kể gì thì 🅰đó là việc một người phụ nữ bình thường cũng làm được. Tôi làm sao có thể gắn bó tiếp quãng đời còn lại với người đối xử🐬 với tôi như với kẻ thù.
Anh ấy là người cha tốt, sao không nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương con về tinh thần và thể xác vì thằng bé đang ngồi trong lòng tôi. Tôi cũng cần sự tôn trọng của con tôi để tôi có thể dạy dỗ nó. Tôi học anh cách của một người có học là đối xử với người vô học cũng vô học luôn. Nên tôi đã la hét và mắng nhiếc anh trong chính nhà chồng mặc cho má chồng tôi có ngăn cản. Tôi rất ân hận vì mình đã không còn là chính mình, v෴ì làm xấu hổ mẹ chồng với láng giềng.
Tôi cảm🦋 thấy tôi không có quyền làm vợ, làm mẹ. Anh coi thường tôi, gia đình tôi, anh coi thường công việc tôi đang làm, con cái thì anh muốn tôi chăm ඣbẫm cho nó (28 tháng tuổi) như thể nó không bao giờ lớn, anh làm mất mặt tôi trước mặt con tôi (bây giờ thì nó chưa nhận thức được).
Tôi dắt con về ngoại sống trong sự đùm bọc của ông bà, dì cậu mà họ không đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tôi sắ🎃p xếp công việc của mình ổn thoả, đi tập thể dục buổi sáng, cho con đi học và chꩲăm bẫm nó sau giờ làm việc, lâu lâu đi gặp bạn bè, siêu thị. Đó là những ước muốn bình thường mà trước đây tôi đã không làm được.