Về bóng đá Việt Nam hiện nay, hai từ tôi có thể nói đó là “nhạt và thảm”. Nhạt tức là nó không còn sức hút từ khán giả nữa, người hâm mộ trong nước giờ thờ ơ với bóng đá lắm. Cứ mỗi tin hay sự kiện nào đó xảy ra là y như rằng người hâm mộ chê bai rồi thậm chí là chửi bới. Thảm ở đây là thảm bại về thành tích. 54 năm rồi, chúng♓ ta chờ đợi tấm HCV SEA Games bóng đáꩵ thứ hai trong vô vọng.
HCV bóng đá Nam đang là niềm mơ ước, khát khao của bao n✃hiêu triệu con tim đặt niềm tin vào ꧙nó. Hay đúng hơn nó là thứ hàng hóa xa xỉ mà chúng ta không thể nào dùng tiền mua được.
Thông thường, những biểu tượng mang giá trị tinh thần khi đến vùng đất nào, nó sẽ được biến thành động lực, thành niềm tin của nh🌼ững người dân nơi đó. Chẳng hạn như việc rước đuốc Olympic nó mang tinh thần, ý chí thể thao của những vận động viên, giúp họ có quyết tâm nghị lực vào một tương lại tươi sáng.
Cúp vàng World Cup đến Việt Nam lần này cũng không nằm ngoài mục đích đó. Người ta hy vọng những người hâm mộ, các tuyển thủ nhìn 💙vào cúp vàng đó và khao khát một ngày được chạm tay vào nó. Được nâng cao chiếc cúp trong niềm tự hào của cả dân tộc.
Nhưng cúp vàng World Cup đến Việt Nam làm gì? Nó thúc đẩy được nền bóng đá Việt Nam như một số người đã nói không? Theo tôi là không, nó chỉ đến với mục đích thương mại mà thôi. Mấy năm qua bóng đá Việt Nam vẫn thế, vẫn quanh quẩn ở ngưỡng bình bình không thể nào bứt lên được để lê♊n một tầm mới.
Theo tôi, nên mang HCV SEA Games bóng đá nam đến Việt Nam, để họ mơ ước, để họ nỗ lực. Đó mới là động lực thực tế, nhất là khi đội tuyển nam chuẩn bị bước vào những trận cầꦐu khốc liệt để giành chiến thắng mong đợi về cho tổ quốc.
>> Xem thêm: / .
Tùng Trịnh
Chia sẻ bài viết của bạn về các vấn đề thể thao tại đây.